Ngoài hoảng hốt ra, Trương Xương Uy không thể không cảm thán, Bảo Quận chúa này không những nhiều tiền mà còn là một chủ tử chịu tiêu tiền nữa.
Vì thế hắn vội điều chỉnh lại tâm trạng, nói: "Đa tạ Quận chúa. Tỳ chức nhất định sẽ truyền đạt lời của Quận chúa."
Vương Tự Bảo gật đầu với hắn, nói: "Làm phiền rồi."
Trong nhận thức của Vương Tự Bảo, tuy năm vạn lượng rất nhiều nhưng tuyệt đối không quan trọng bằng sự an nguy của huynh trưởng nàng được.
Cùng lúc đó, Vương Dụ Tuần đang bị mắc kẹt ở thôn Lam Giang, tuy nét mặt hắn bình tĩnh nhưng trong lòng lại hoàn toàn ngược lại.
Hắn biết hành động lần này tất có nguy hiểm. Nhưng thân là mệnh quan triều đình, thân là tri phủ, sau khi biết tin bách tính gặp nạn, sao hắn có thể lùi bước chứ? Nếu không sẽ có lỗi với lương tâm của chính mình.
Ngay lúc Vương Dụ Tuần đang suy nghĩ đối sách, Lộng Mặc bước lên bẩm báo: "Đại nhân, Lưu Lão Thực cầu kiến."
Lưu Lão Thực chính là chủ nhà nơi mà Vương Dụ Tuần đang ở.
Sau khi Vương Dụ Tuần dẫn đầu đội người ngựa tiến vào thôn Lâm Giang thì phát hiện phần lớn nhà ở của thôn dân ở đây đều đã bị sập. Đồng thời còn có rất nhiều người bị nhà sập đè chết.
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng chửi mắng ông trời vang vọng. Cảnh tượng này quả thực phải dùng hai chữ "thê thảm" mới có thể hình dung được.
Các thôn dân cũng không phải đều đứng đó mà khóc cha gọi mẹ, oán trời trách đất, trong đó có mấy người đã hành động rồi.
Có người đang tích cực tìm mọi cách để cứu giúp những người đang bị đè dưới đống đổ nát, có người đang cố gắng để cứu vớt của cải, có người thì đang tìm nơi để thu xếp ổn thỏa cho người thân,...
Bọn họ đang cố gắng để tự cứu mình hoặc cứu giúp người khác.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, Vương Dụ Tuần vội vã dặn dò hộ vệ của mình đi tới để giúp các thôn dân cứu người, cứu vật, giúp họ nghĩ cách thu xếp ổn thỏa cho các thôn dân.
Sau một ngày cố gắng, bọn họ đã cứu giúp được rất nhiều thôn dân.
Nhưng khi trời tối, bọn họ lại thất vọng khi nhận được tin đường đã bị tuyết chặn rồi, bọn họ không thể ra ngoài.
Đây chắc chắn là họa vô đơn chí mà.
Một tri phủ như Vương Dụ Tuần ở đây cũng chỉ đành nhìn trời than thở mà thôi.
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều thôn dân không tìm được chỗ để lánh nạn, không cần trời quá lạnh, chỉ cần đêm xuống, e là không biết sẽ có bao nhiêu người chết cóng nữa. Vương Dụ Tuần quyết định, trưng dụng phú hộ bản địa, nhà của Lưu Lão Thực. Bởi vì nhà của ông ta được dựng bằng ngói gạch nên không bị tổn thất gì cả, là một trong ít những hộ gia đình không gặp phải tai họa.
Lộng Mặc cầm ấn triện tri phủ của Vương Dụ Tuần theo, dẫn một đám hộ vệ đi tới gõ cửa.
Nào ngờ, Lưu Lão Thực sai mấy hạ nhân của mình tử thủ tại cửa lớn, không mở cửa cho bất kỳ ai. Vào lúc này, ông ta lựa chọn tự bảo vệ, không quan tâm tới sự sống chết của các thôn dân.
Vương Dụ Tuần khẽ nhếch khóe miệng, lạnh lùng dặn dò: "Phá cửa."
"Vâng."
Các hộ vệ chưa phá bao lâu, hạ nhân giữ cửa nhà Lưu Lão Thực đã sợ vỡ mật, chủ động mở cửa.
Bọn họ biết đám người đi ngang qua đã cứu giúp rất nhiều thôn dân ở đây. Nhưng không hề biết lai lịch cụ thể của họ. Nhưng nghĩ chắc là cũng không phải người nhà bình thường. Đám người này ai nấy đều đeo các loại bảo kiếm sau lưng.
Người trông cửa nơm nớp lo sợ hỏi: "Không biết các vị gia gia có gì cần dặn dò?"
Lộng Mặc lấy ấn triện của Vương Dụ Tuần ra rồi cao giọng nói với mấy người này: "Mau gọi chủ nhân nhà ngươi tới gặp đại nhân chúng ta. Đại nhân nhà ta chính là tri phủ mới nhậm chức của phủ Lâm Bắc, Vương Dụ Tuần đại nhân."
"Tri phủ? Vậy các vị là quan gia rồi? Ồ, ồ! Mấy vị quan gia xin đợi chút. Tiểu nhân đi gọi ngay ạ." Tên hạ nhân trông cửa này vừa mới nghe thấy là quan gia, liền nhấc chân chạy vào trong để thông báo.
Vừa chạy vừa hô to: "Lão gia, mau tới đây. Tri phủ đại nhân vừa mới nhậm chức của chúng ta tới rồi!"
Lúc đầu Lưu Lão Thực còn không tin, lớn tiếng quát: "Bớt nói xằng bậy ở đây đi. Giờ này rồi sao còn có tri phủ = lão gia tới nữa chứ? Đừng nói là tri phủ đại nhân, cho dù là huyện thái lão gia cũng sẽ không tới đây nhìn một cái đâu."
"Lão gia, người mau tới đi. Chính là đám người hôm nay đi ngang qua cứu giúp thôn dân đấy. Bọn họ chính là người do tri phủ đại nhân phái tới. Hơn nữa, tri phủ đại nhân cũng ở trong đó." Hạ nhân trông cửa kia hổn ha hổn hển hồi báo.
"Không, không phải chứ. Tri phủ đại nhân lại tới chỗ này của chúng ta sao?" Lưu Lão Thực vẫn dùng giọng điệu không dám tin để hỏi.
"Người mau đi đi. Chớ đắc tội với quan gia họ. Nếu không đừng nói là chúng tiểu nhân, e là ngay cả lão gia người cũng khó bảo toàn tính mạng." Hạ nhân kia lo lắng thúc giục.
Là lúc nào rồi, ngài không nhìn thấy đám người kia đều mang bảo kiếm bên mình sao? Đám hạ nhân nhỏ bé bọn họ có thể ngăn cản được sao?
"Được được, lão gia ta đi ngay." Lần này Lưu Lão Thực tin rồi, liền vội vã chỉnh trang một chút rồi đi bái kiến Vương Dụ Tuần.
Lúc Lưu Lão Thực đi tới trước mặt Vương Dụ Tuần, vừa nhìn thấy trang phục trêи người thì biết tuyệt đối không thể là giả rồi.
Nhìn miếng ngọc bội bên hông của người ta e là có thể mua được toàn bộ thôn của bọn họ ấy chứ.
"Thảo dân Lưu Lão Thực bái kiến tri phủ đại nhân." Lưu Lão Thực vội vã quỳ xuống bái lễ với Vương Dụ Tuần. Đọc truyện tại đây
"Ông chính là đại hộ ở nơi này, Lưu Lão Thực?" Vương Dụ Tuần cũng không bảo đứng dậy, thản nhiên lên tiếng hỏi.
"Chính là thảo dân. Không biết đại nhân tìm tiểu nhân là có chuyện gì?" Gia đình Lưu Lão Thực giàu có, trước kia ông ta đã từng có mấy năm đọc sách.
"Nhà ở của ông tạm thời bị quan phủ trưng dụng. Sau này tất cả các khoản chi tiêu sẽ do nha môn tri phủ chi trả." Vương Dụ Tuần không nhiều lời với ông ta, trực tiếp nói ra mục đích đến đây.
"Cái gì? Vâng vâng. Không phải là tiếp đón đại nhân và mấy vị quan gia sao? Không thành vấn đề." Lưu Lão Thực này lại không phải là kẻ ác gì, chí ít con người ông ta ngoài việc hơi keo kiệt ra thì chưa từng làm chuyện gì gây hại cả. Nhưng vừa nghe nói cần phải tiếp đón nhiều quan sai như vậy, hơn nữa trong đó còn có một vị tri phủ đại nhân, trái tim của người này đã rỉ máu rồi, không, phải nói là chảy máu rồi.
Thế này thì cần phải tiêu bao nhiêu bạc đây cơ chứ! Nói là sau này nha môn tri phủ sẽ trả tiền, ai tin chứ!
Vương Dụ Tuần khẽ gật đầu, tiếp đó lại xát muối vào trái tim đã bị tổn thương của Lưu Lão Thực: "Không chỉ có chúng ta, còn có các thôn dân gặp nạn nữa."
"Gì?" Lưu Lão Thực quả thực không dám tin vào tai mình.
Vương Dụ Tuần cũng lười nói nhảm với người này, hắn không có quá nhiều kiên nhẫn, vì thế quay đầu nhìn Lộng Mặc.
Lộng Mặc nhanh chóng bước lên nói với Lưu Lão Thực: "Không biết ông có hiểu đạo lý ‘môi hở răng lạnh’ không? Các thôn dân ở gần đây đều gặp nạn, chỉ có ông và mấy nhà khác không sao. Vì để được sống tiếp, các thôn dân đó há có thể trơ mắt nhìn mấy nhà các ông sống tốt? Tới lúc đó, mấy nhà các ông có thể ngăn cản được toàn bộ thôn dân trong thôn sao? Vậy chi bằng chủ động, giải quyết những khó khăn trước mắt cho các thôn dân rồi sau này có thể còn được danh tiếng tốt. Hơn nữa, sau này khoản chi tiêu này sẽ đều do nha môn tri phủ chúng ta chi trả, ông còn lo lắng cái gì?"
Lưu Lão Thực cứ liếc qua liếc lại. Ông ta biết những điều Lộng Mặc nói đều đúng, nhưng mà ông ta vẫn luyến tiếc số bạc lớn như thế!
Vương Dụ Tuần thấy người này như vậy, vì thế lấy một tờ ngân phiến một trăm lượng trêи người ra, giao vào tay Lộng Mặc. Lộng Mặc vừa nhìn đã hiểu ý đồ của đại nhân nhà mình.
Chẳng qua chính là dùng bạc để đập đây mà.
Lưu Lão Thực vừa nhìn thấy có bạc để lấy, liền đồng ý yêu cầu này của Vương Dụ Tuần.
Nhưng chưa qua hai ngày, Lưu Lão Thực đã hối hận rồi. Lần này tuyết lớn phong núi, ngay cả khi có bạc, ông ta cũng không có chỗ mà tiêu, càng đừng nhắc tới chuyện lương thực trong nhà ông ta vơi đi từng ngày, từng ngày. Nếu cứ tiếp tục thì có khi chưa qua được mấy ngày, ngay cả ông ta và người nhà cũng không còn lương thực để ăn nữa. Ông ta không thể làm việc tốt mà làm tới mức ngay cả mình và người nhà đều chết đói được.
Vì thế, ông ta muốn tìm Vương Dụ Tuần để nói chuyện.
Lưu Lão Thực còn chưa mở miệng, Vương Dụ Tuần đã biết người này là tới để than nghèo. Nếu là bình thường thì Vương Dụ Tuần sẽ lười để ý tới người này.
Nhưng bây giờ thì khác, để thôn dân có nơi ở và không bị chết cóng hoặc là chết đói, họ buộc phải dựa vào cái người bủn xỉn trước mặt đây.
"Thế nào? Có chuyện gì muốn thương lượng với bản phủ?" Vương Dụ Tuần thản nhiên hỏi.
"Chuyện đó…" Lưu Lão Thực biết nếu như nói những lời này không khéo sẽ khiến tri phủ đại nhân tức giận, nhưng mà vì để đảm bảo già trẻ trong nhà ông ta không bị chết đói, cho dù vô cùng sợ người đàn ông cực kỳ tuấn tú trước mặt này, ông ta vẫn phải nói.
"Chuyện này, tri phủ đại nhân, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, nơi nhỏ bé này của chúng tôi cũng không thể chống đỡ được sự hao hụt của nhiều người như vậy được! Trước mắt chúng tôi đã sắp không còn gạo và lương thực để nấu nữa, ngài xem, liệu có thể nghĩ cách gì khác không?"
Vương Dụ Tuần nhướng mày nói: "Cách? Không phải là không có."
Lưu Lão Thực đánh bạo nói: "Vậy, rốt cuộc là cách gì?"
Nếu như Vương đại nhân nêu ra cách có thể dùng, thì ông ta cũng không cần phải lên tiếng đắc tội với người ta rồi.
Vương Dụ Tuần lập tức hời hợt nói ra một chữ: "Đợi."
"Đợi?" Cái này mà cách gì chứ?
"Chính là đợi. Muội muội của ta thấy nhiều ngày mà ta chưa về phủ, nhất định sẽ tới tìm chúng ta." Vương Dụ Tuần tin rằng Vương Tự Bảo sẽ tới tìm hắn. Hơn nữa hắn cũng tin rằng, với sự thông minh tài trí của muội muội hắn, nhất định muội muội sẽ nghĩ ra cách tốt để tới cứu hắn thoát nguy.
"Nhưng đại nhân, bây giờ chúng ta căn bản không còn bao nhiêu lương thực nữa. Chưa chắc đã đợi được lệnh muội tới để tương trợ." Lưu Lão Thực không tin, muội muội của Vương đại nhân chỉ là nữ lưu thì có thể giúp được bọn họ cái gì?
Vương Dụ Tuần khẽ nhếch khóe miệng, thong thả lên tiếng: "Không phải dưới hầm đất nhà ông còn giấu một hầm lương thực sao? Đủ dùng rồi."
"Đó, đó là chúng tôi giữ lại để già trẻ trong nhà qua Đông, nếu lấy ra cho mọi người, vậy già trẻ nhà chúng tôi cũng không sống nổi rồi." Lưu Lão Thực sắp khóc đến nơi rồi.
Tại sao ngay cả chuyện hầm đất nhà ông ta mà Vương đại nhân này cũng biết chứ?
Vương Dụ Tuần trả lời Lưu Lão Thực, nét mặt tương đối vui vẻ: "Ông yên tâm đi, e là chúng ta cũng không cần dùng tới lương thực trong hầm nhà ông đâu."
Lưu Lão Thực rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của Vương Tri phủ lúc nói câu này vui mừng biết bao. Hơn nữa ông ta vẫn nhìn ra được, nụ cười lần này của tri phủ đại nhân xuất phát từ tận đáy lòng.
Nụ cười mỉm này e là có thể khiến nhật nguyệt lu mờ. Nếu như có một cô gái trẻ đang ở đây, há chẳng phải nàng ấy sẽ bị hớp mất hồn sao.
Ôi trời không được rồi!
Bạn đang đọc truyện tại đây