Xem xong một quyển, Vương Tự Bảo chẳng xem tiếp hai quyển còn lại nữa.
Bởi vì xem hay không xem cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Những thông tin được ghi chép trong sổ này không hề có vấn đề gì. Có quyển nào trong số đó không được các tri huyện cho người tính đi tính lại rồi mới nộp lên cho Vương Dụ Tuần đâu?
Vương Tự Bảo xếp quyển sổ đang cầm trong tay vào chỗ sổ sách còn lại rồi nói: "Chữ viết trong sổ của La đại nhân trông rất đẹp."
"A? Đấy là chữ của trợ tá của hạ quan đấy ạ." La Hải Bình đáp lại và thầm thấy vui vẻ. Quả nhiên chỉ là một cô bé không biết xem sổ sách.
Vương Tự Bảo gật gù ra vẻ đã hiểu rồi hỏi: "À, hóa ra là vậy! Bản Quận chúa còn tưởng đấy là chữ của La đại nhân cơ đấy. Phải rồi, năm kia huyện của La đại nhân sửa đê sông Liễu, tiêu gần hết ngân khố rồi sao?"
"Chuyện đó ạ? Vâng, trừ phần nộp lên quốc khố, phần còn lại đều dùng để đắp đê ạ." La Hải Bình hơi ngập ngừng khi trả lời. Ông ta không giỏi tính toán cho lắm, chuyện này hầu như lúc nào cũng do bà vợ xấu xí của ông ta lo liệu. Ông ta không hề biết chuyện mà Vương Tự Bảo vừa nói, mấy hôm nay cũng chẳng hề lật giở sổ sách để xem.
Vương Tự Bảo gật đầu khen ngợi: "La đại nhân đúng là vị quan tốt, hết lòng vì dân!"
La Hải Bình vội xua tay: "Không dám nhận, không dám nhận."
"Phải nhận chứ." Vương Tự Bảo nói rồi hỏi tiếp: "Vậy số tiền còn lại của năm ngoái huyện của ông đã dùng làm gì rồi? Bản Quận chúa muốn biết khoản tiền lớn nhất đã tiêu ấy?"
"Chuyện đó… chuyện đó… hạ quan không nhớ ạ." La Hải Bình nói xong thì mặt lại đỏ lên.
"Chúng ta làm quan phụ mẫu, chẳng lẽ lại giống như chưởng quỹ vung tiền không cần biết nhà mình tiêu xài bao nhiêu? Vậy liệu có chuyện bị kẻ dưới hãm hại mà không biết không?" Vương Tự Bảo cười cười mà nói, thế rồi chợt nghiêm mặt lại: "La đại nhân mau cầm sổ sách của mình về mà xem lại cho hiểu đi. Quyển mà ta vừa xem rõ ràng là từ năm ngoái, nhưng ta lại hỏi ông chuyện của năm kia, ông còn không nhận ra sao?"
"Cái này… cái này là do tai của hạ quan hơi nghễnh ngãng, cho nên mới nghe nhầm. Là năm ngoái sửa đê ạ." La Hải Bình hãi tới mức toát hết cả mồ hôi lạnh.
Nghe vậy, gương mặt lạnh lùng của Vương Tự Bảo hơi giãn ra, nàng còn tốt bụng giải vây giúp La Hải Bình: "Vậy chắc là do bản Quận chúa nói không rõ, chứ không phải do La đại nhân rồi."
La Hải Bình vội vã đáp: "Không phải do Quận chúa nói không rõ, là do hạ quan nghe không rõ, là lỗi của hạ quan ạ."
Vương Tự Bảo nói luôn: "Nói là lỗi của ông cũng không sai đâu. Thực ra quyển sổ mà bản Quận chúa xem là quyển của năm kia chứ không phải năm ngoái."
La Hải Bình không biết phải đáp lại thế nào nữa.
Nhưng ông ta dám chắc một điều: bị chơi xỏ rồi. Mình bị tiểu nha đầu này chơi xỏ một phen rồi.
Vương Tự Bảo cũng chẳng thèm để ý đến La Hải Bình nữa, lướt mắt nhìn một vòng những người phía dưới, lạnh lùng nói: "Còn ai thấy sổ sách của mình đã tính toán xong, muốn nộp lên cho bản Quận chúa xem để đi về không?"
"Không còn ạ. Hạ quan còn mấy chỗ chưa kiểm tra kỹ." Người nãy giờ chưa hề cất lời trong số sáu người liền nói.
"Hạ quan cũng vậy." Một người khác cũng chưa hề nói gì cũng đáp theo.
Vương Tự Bảo nhìn Từ Bá Dương, thấy ông ta không hé răng thì lại quay sang nhìn Phạm Đại Dũng.
Phạm Đại Dũng vốn muốn để Vương Tự Bảo xem sổ sách, bây giờ cũng bỏ luôn ý định đó.
"Được, nếu đã không còn ai thì mấy vị đại nhân cứ yên tâm mà ở lại đây vài ngày, chúng ta từ từ xem xét." Dứt lời, Vương Tự Bảo đứng dậy hơi gật đầu với mọi người, sau đó thanh nhã và cao quý mà rời khỏi đại sảnh.
Để lại bọn họ ngồi nhìn nhau.
Ra khỏi cửa, Vương Tự Bảo cũng chẳng thấy vui vì đã dọa được đám người này, ngược lại sắc mặt nàng còn trở nên khó coi.
Để đám quan phụ mẫu này quản lý một vùng, bách tính bất hạnh biết nhường nào!
Vài ngày sau, mấy người còn lại phụ trách kiểm tra sổ sách cũng lục tục trở lại phủ Lâm Bắc.
Tất nhiên kết quả sau khi kiểm tra không được tốt cho lắm.
Lúc này, Vương Tự Bảo cảm thấy cứ giữ lại mấy tri huyện này ở nha môn cũng không hợp lý lắm, thế nên bàn bạc với Lữ Duyên một hồi rồi vui vẻ tiễn đám người đó trở về.
Vương Tự Bảo cũng không quan tâm khi quay về và biết được chuyện đã bị kiểm tra sổ sách thì bọn họ sẽ có phản ứng gì. Điều duy nhất khiến nàng lo lắng là tại sao Vương Dụ Tuần vẫn chưa trở lại, và tại sao không có tin tức gì cả.
Ngay trong lúc Vương Tự Bảo đang nôn nóng, đám người đi cùng Vương Dụ Tuần đến huyện Mạch ở xa nhất để kiểm tra sổ sách đã trở về, trong đó có vị quan cao thứ hai là Thẩm Tuấn Dương tức Thẩm Đồng tri.
"Tham kiến Bảo Quận chúa." Thẩm Tuấn Dương vừa trở lại đã được Vương Tự Bảo triệu gặp.
Vương Tự Bảo khoát tay: "Thẩm đại nhân không cần đa lễ."
"Tạ ơn Quận chúa."
Sau khi hành lễ với Vương Tự Bảo xong, Thẩm Tuấn Dương ngẩng đầu và chăm chú dò xét cô gái vừa tới phủ thành đã bắt con gái mình lại, còn làm con trai mình túng quẫn này.
Vừa nhìn là thấy quả nhiên không hề giống với người thường.
Trêи đường trở về, ông đã được nghe về chuyện Vương Tự Bảo trấn áp sáu vị tri huyện như thế nào, còn được biết nàng làm việc với hiệu quả cao ra sao: chưa đến bốn ngày đã có thể tra xét được phòng kho và kho lương thực của hai huyện.
Nếu lúc này còn có ai nói Vương Tự Bảo chỉ là một đứa trẻ vô tri, thì chắc chắn Thẩm Tuấn Dương sẽ cho rằng kẻ đó rất ngu ngốc.
Nếu hỏi Vĩnh Thịnh đế cưng chiều công chúa nào nhất thì có lẽ không phải ai cũng biết.
Nhưng nếu hỏi Vĩnh Thịnh đế cưng chiều Quận chúa nào nhất, có lẽ tất cả người dân ở Đại Ung đều biết đó chính là Bảo Quận chúa.
Nhớ năm đó vì nàng, Đương kim thánh thượng còn sẵn sàng đẩy con gái mình từ Công chúa xuống làm Quận chúa, hơn nữa còn là Quận chúa thấp kém không có phong hiệu và đất phong.
Thử hỏi cả đại lục Hồng Vũ này còn ai có thể làm được đến mức ấy?
Lại thêm cả sự sủng ái của Tưởng Thái hậu, Tần Hoàng hậu trong cung, cô bé này bây giờ có thể ưỡn ngực mà đi khắp Đại Ung.
Còn tưởng đây chỉ là một nha đầu được chiều hư, chẳng ngờ hành sự lại quyết đoán đến vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có lẽ thế hệ trẻ của Hòa Thuận Hầu phủ, nhất là Đại phòng, đều là những người cực kỳ sáng suốt.
Không nhắc tới An Đông bá Vương Dụ Trạch tự dựa vào sức mình để thăng tiến, cũng không nói đến Bảng nhãn Vương Dụ Tuần - tri phủ vừa nhậm chức ở phủ này, thì Vương Dụ Phổ chỉ dựa vào cái tên "tiệm Bảo Ký" để vào Nam ra Bắc giờ cũng là một nhân vật mà lũ trộm cướp chỉ nghe danh đã sợ mất mật.
Như vậy thì Hòa Thuận Hầu phủ dù có không muốn phát đạt cũng khó.
Thẩm Tuấn Dương không suy nghĩ xa xôi nữa, cung kính chờ đợi Vương Tự Bảo hỏi mình.
"Thẩm Đồng tri, bản Quận chúa là người không thích khách khí. Ta muốn hỏi Thẩm đại nhân tại sao huynh ruột của ta không trở về cùng ông? Có phải trêи đường đi đã xảy ra chuyện gì không?" Vương Tự Bảo sốt sắng hỏi.
Mấy ngày nay tuyết rơi ngày một lớn, Vương Tự Bảo cũng càng lo lắng theo.
"Bảo Quận chúa không cần quá lo lắng đâu ạ, chắc khoảng mấy ngày nữa thôi là Vương đại nhân sẽ về ngay." Thẩm Tuấn Dương vuốt chòm râu dưới cằm, cất lời trấn an.
"Rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà Tam ca của ta không về cùng các ông?" Mấy lời trấn an qua loa đó không thể làm Vương Tự Bảo bớt lo âu.
Thẩm Tuấn Dương giải thích: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là trời lạnh đường trơn, lại thêm tuyết lớn, cho nên trêи đường trở về mọi người đã tách nhau ra."
"Chỉ vậy thôi sao?" Vương Tự Bảo nghi ngờ dò hỏi.
"Vâng. Ngoài ra còn vì mấy thôn ở địa phương gặp tuyết lớn nên mọi người muốn đi đường vòng, nhưng Vương đại nhân thì một mực muốn dẫn người đi xem xét." Thẩm Tuấn Dương vòng vo một hồi mới nói ra nguyên nhân thật sự.
Lời ông ta nói là sự thật. Trêи đường quay về, vì tuyết rơi quá nhiều, mặt đường lại đóng băng khiến xe ngựa khó di chuyển nên tốc độ đi của nhóm người Vương Dụ Tuần bị ảnh hưởng rất nhiều.
Khi đến thôn Lâm Giang ở phía dưới huyện Giang Bắc, họ nghe nói ở đây tuyết rơi quá lớn nên đã đè sập nhà của nhiều người dân.
Vương Dụ Tuần định dẫn người đi đến xem xét, nhưng đám quan viên nha môn đi cùng hắn lại oán giận vì phải đi xem sổ sách cùng hắn giữa trời lạnh, giờ còn phải đi xem tình hình thiên tai thế nào, chẳng biết khi nào mới về được phủ thành Lâm Bắc.
Cho nên rất nhiều người đã đề nghị để tri huyện địa phương đó đi kiểm tra là được, còn nhóm mình nên về phủ thành để chờ thì hơn. Nếu phải cấp phát tiền để cứu nạn thì cũng cần về lại phủ thành Lâm Bắc để xin triều đình đã, rồi chờ được phê chuẩn mới được, chứ ở đây cũng chẳng giúp được gì.
Hãy vào đây để đọc truyện nhanh hơn!
Vương Dụ Tuần thấy mọi người không cùng một chí hướng như vậy nên liền cho bọn họ tách ra về phủ thành trước, còn hắn dẫn hộ vệ và thị vệ hoàng gia đi kiểm tra xem sao.
Vì thời gian gấp gáp nên Vương Dụ Tuần chỉ có thể để Thẩm Tuấn Dương chuyển lời cho Vương Tự Bảo rằng có thể để đám tri huyện kia về được rồi.
Dặn dò xong xuôi, hắn liền tách khỏi đám người kia.
Vương Dụ Tuần đi kiểm tra thôn gặp nạn, còn Thẩm Tuấn Dương thì dẫn mọi người quay về phủ thành Lâm Bắc.
Vương Tự Bảo nghe Thẩm Tuấn Dương kể sơ qua thì cũng hiểu được lý do sâu xa ẩn giấu trong đó.
Vương Tự Bảo quá hiểu cách làm của mấy người này.
Chính là kiểu chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ.
Nhưng sao bọn họ không nghĩ xem, đến những người làm quan như bọn họ mà còn trốn đi trong lúc bách tính gặp nạn, vậy thì còn ai có thể giúp đỡ người dân nữa?
Khi cảnh khốn khó đã qua đi, hẳn là sẽ có một đám quan viên xuất hiện rồi tận tình đi hỏi thăm vùng gặp nạn, để tỏ ra mình là người thương dân như thế nào.
Nói thẳng ra thì chuyện xong rồi mới đi hỏi thăm cũng chẳng giúp ích được gì cả, làm vậy chỉ để ra vẻ ta đây mà thôi.
Vương Tự Bảo cho Thẩm Tuấn Dương và những quan lại khác quay về nghỉ ngơi, mấy ngày nữa cũng không cần đến nha môn làm việc.
Nàng cho gọi Lữ Duyên và hai vị trợ tá đến, bàn bạc cách đi tìm Vương Dụ Tuần và xử lý công việc ở nha môn những ngày này.
Thời tiết buốt giá như vậy, ngày nào Vương Dụ Tuần vẫn còn ở ngoài thì ngày ấy Vương Tự Bảo vẫn sẽ lo lắng không thôi.
Nhưng Vương Tự Bảo không phải là kiểu người ngồi chờ chết, nên nàng quyết định sẽ chủ động đến vùng bị nạn xem sao. Cho dù chỉ làm mấy chuyện tiếp ứng bên ngoài cũng được.
Thế nhưng nàng sẽ không hành sự khi chưa chuẩn bị đầy đủ. Nàng đi để giúp đỡ chứ không phải để ngáng chân người khác, cho nên trước hết sẽ phải chuẩn bị những thứ cần thiết đã rồi mới xuất phát được.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247