"Đông Bồ, mấy ngày nữa thì chuyện hôn sự giữa ngươi và Trưởng Thuận sẽ được lo liệu xong xuôi. Sau này ngươi sẽ thay thế Từ ma ma làm ma ma tổng quản của Bảo Châu Viện.
Đông Bồ là nha hoàn tâm phúc của Tưởng thị, khi nghe Tưởng thị gọi tên mình thì ngay lập tức đi đến chính giữa căn phòng.
Nàng hiện mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo giống như những nha hoàn khác của Tưởng thị, không có gì quá nổi trội, chỉ có gương mặt được xem như là thanh tú mà thôi. Nhưng nàng có dáng người mảnh khảnh lại đang ở độ tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ. Cho dù chỉ là một nha hoàn nhưng mấy năm nay được Tưởng thị chỉ bảo cẩn thận nên bản thân đã có sự bình tĩnh và khí chất mà những nha hoàn khác không có.
Sau khi nghe Tưởng thị an bài, Đông Bồ ngay lập tức quỳ xuống dập đầu: "Cảm tạ Thế tử phu nhân đã tin tưởng nô tì, nô tì cũng cảm tạ phu nhân đã thành toàn cho nô tì và Trường Thuận. Nô tì xin cam đoan bằng chính tính mạng của mình, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Quận chúa, không để Quận chúa xảy ra bất kỳ chuyện gì."
Nói xong những lời này, "bộp bộp bộp", nàng lại thành khẩn dập đầu ba cái trước mặt Vương Tự Bảo, xem như bái kiến chủ tử mới.
"Được rồi, mau đứng lên đi. Ta còn có chuyện khác muốn dặn dò ngươi." Tưởng thị nâng tay làm động tác đỡ lên.
"Dạ vâng thưa phu nhân." Đông Bồ đứng sang một bên, chờ đợi Tưởng thị hạ lệnh.
Tưởng thị tiếp tục phân phó: "Đông Bồ, bắt đầu từ mai trở đi, ta cho ngươi thời gian mười ngày để chuẩn bị hôn sự, sau mười ngày ngươi hãy trở lại chăm sóc Bảo Muội. Đợi ngươi trở lại thì chọn ra vài người xuất sắc trong đám nha hoàn, nếu có người thích hợp thì để chúng ở lại trong Bảo Châu Viện."
"Dạ". Đông Bồ vô cùng cảm kϊƈɦ. Phu nhân tin tưởng nàng thế này, ngay cả chuyện lớn là lựa chọn nha hoàn cho Quận chúa cũng giao cho nàng, sao nàng có thể không tận tâm dốc sức chứ?
Từ điểm này có thể nhận ra Tưởng thị rất thông minh trong việc quản lý kẻ hầu người hạ. Chuyện này Tưởng thị làm sao có thể không quan tâm chuyện này chứ?
Đông Bồ chỉ lựa chọn thêm lần nữa trong số những người mà Tưởng thị đã chọn kĩ ban đầu mà thôi.
Tưởng thị tiếp tục dặn dò: "Ngoài ra, Hương Thảo, Hương Vu làm đại nha hoàn nhất đẳng của Bảo Muội. Từ những nha hoàn tam đẳng ở chỗ ta thì chọn hai trong số đó làm nha hoàn nhị đẳng, thay thế vị trí của hai người họ là được. Còn về nha hoàn tam đẳng thì cứ từ từ kiếm sau."
Hương Thảo, Hương Vu lập tức tiến lên khấu đầu Tưởng thị rồi tiếp tục khấu đầu với chủ tử mới là Vương Tự Bảo.
Hai nha hoàn này giống như Đông Bồ, tướng mạo không nổi trội, khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Người đứng bên trái thích cười là Hương Thảo, người đứng bên phải trầm tĩnh hơn là Hương Vu. Từ hai người đều có thể nhìn ra sự thông minh và giỏi giang.
Đây cũng là thói quen dùng người thường thấy ở Tưởng thị, bà không dùng những người gọi là "bình hoa di động".
Bà không cần những người như thông phòng, thị thϊế͙p͙ trong viện của mình, đợi họ bò lên giường của phu quân khiến cho bản thân chán ghét. Bà quản lý toàn bộ chuyện trong Hầu phủ, điều cần hơn hết chính là một người có thể nghiêm túc làm việc.
"Lát nữa Đông Bồ xuống chỗ bà Tưởng lĩnh một trăm ngân lượng, xem như là quà ta cho ngươi trước khi thành hôn. Rồi người lãnh thêm 10 ngân lượng nữa bảo phòng bếp làm một bàn tiệc rượu để mấy người các ngươi cùng trò chuyện vui vẻ với nhau."
"Đa tạ Thế tử phu nhân". Đám người bên dưới đều lên tiếng tạ ơn.
Tưởng thị xua tay, "Được rồi, những gì nên làm thì đều đi làm đi."
"Dạ".
Tưởng thị sắp xếp xuôi hết rồi thì xoa nhẹ mái đầu của Vương Tự Bảo. Bà hỏi: "Bảo Muội, con có mệt không? Nếu mệt rồi thì mẫu thân bế con về phòng nghỉ ngơi nhé."
Vương Tự Bảo ngoan ngoãn gật đầu, "Ừm, con mệt rồi ạ."
Đợi Vương Tự Bảo tỉnh dậy, mở to đôi mắt long lanh thì người cô bé nhìn thấy không phải là Tưởng thị mà là Nhị ca ruột của - Vương Dụ Phổ, xếp thứ ba trong số các đích tử của Hầu phủ, năm nay 14 tuổi.
"Nhị ca?" Sao hắn lại ở đây chứ?
"Ta khó lắm mới được ở riêng cạnh muội đó. Muội có vui không?"
Hiện Vương Dụ Phổ đang theo học lớp Địa cấp của Học viện Hoàng gia*, hắn đã học xong toàn bộ giáo trình của năm học này, chỉ cần đợi đến cuối năm để tham gia thi lên Thiên cấp mà thôi.
(*) Học viện Hoàng gia chia thành bốn đẳng cấp gồm: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Thiên là cấp cao nhất, Hoàng là cấp thấp nhất. Mỗi cấp bậc học trong vòng ba năm. Trong quyển kế tiếp, khi nữ chính sẽ đến học ở Học viện Hoàng gia thì sẽ nói chi tiết hơn. Vì vậy lúc này, hắn không cần phải đi học ở học viện mỗi ngày nữa, thời gian còn lại để dành nhiều cho việc giao tiếp.
Thật ra giao tiếp là một khóa học bắt buộc đối với con cái của giới quyền quý và thế gia.
Hơn nữa Vương Dụ Phổ là một nam thanh niên có tâm hồn nghệ sĩ, không quá cầu tiến.
Hắn là Nhị thế tổ sinh ra tại Hầu phủ, không phải là trưởng tử cũng không phải thứ tử. Khi hắn đến tuổi thì trong nhà sẽ phong cho hắn một công danh rồi tìm một mối hôn sự tốt. Sau này đợi đến khi Hầu phủ chia nhà, cũng sẽ cho hắn một khối sản nghiệp tương xứng, cho hắn ăn ngon hưởng lạc cả đời.
Hắn không cần giống Vương Dụ Trạch phải gồng gánh tương lai của Hầu phủ, cũng không cần giống con cái của những gia đình quyền lực thấp, thứ tử gia tộc thường dựa vào đọc sách để thi thố công danh. Hắn chỉ cần không dốt đặc cán mai, nói năng hành xử không làm mất mặt Hầu phủ, không biến mình trở thành một tên công tử bột hay gây sự, nghiện đánh bạc, không làm những chuyện bắt nạt kẻ yếu ức hϊế͙p͙ phụ nữ, như vậy thì người trong nhà sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của hắn.
Vương Dụ Phổ không phải là người quá hà khắc, ngược lại còn rất phóng khoáng tùy tiện, thuộc kiểu vui vẻ tươi sáng. Bao nhiêu tâm trí và sức lực thường ngày hắn đều dồn cả vào thơ ca đối đáp, cầm kì thi hoa và vui chơi.
Hắn vốn không ôm ấp quá nhiều hi vọng vào bản thân, ấy vậy mà trong nét vẽ của mình, hắn đã để lộ ra tài năng thiên bẩm.
Tranh vẽ của Vương Dụ Phổ khá đơn thuần, sinh động, tràn đầy cảm xúc.
Bởi vì bức tranh xuất chúng của mình mà hắn đã có một chút tiếng tăm trong Đại Ung.
Nguồn : đây
Hắn, đích trưởng tử của Kính Hòa Trưởng Công chúa Tiêu Tuấn Vũ, đích tử thứ ba của Định Nam Hầu phủ Tô Tu và đích tử thứ hai của Thừa tướng phủ Khương Diệu Thành cùng học trong Học viện Hoàng gia được gọi là Tứ tiểu thiếu gia Ung Đô.
Trêи bảng xếp hạng Tứ tiểu thiếu gia Ung Đô còn có Tứ đại công tử Ung Quốc. Đó chính là những hậu duệ của giới quý tộc, cũng chính là đối tượng mà hàng chục triệu thiếu nữ Ung Quốc ngưỡng mộ trong lòng.
Tứ đại công tử Ung Quốc lần lượt là: Thái tử đương triều Hạ Lập Hiên, Tứ hoàng tử Hạ Lập Nghiêu, Thế tử của Sở Vương – Hạ Tử Ngọc, còn có Tướng quân định quốc nhất phẩm được hô tụng là Chiến Thần Trịnh Sở Tống.
Thế nhưng Tứ đại công tử Ung Quốc hoặc đã thành thân hoặc đã hứa hôn. Những người cũ như bọn họ đang dần bị một số người thay thế.
Hiện người có tiếng tăm nhất không phải là người trong triều đình mà là Nhị công tử của Tạ gia – vọng tộc đứng đầu của Vương triều Đại Ung, được mọi người gọi là Ngọc Diện Lang Quân.
Tạ Huyền mới mười sáu tuổi, gương mặt tuấn tú phi phàm, dáng vóc tựa như thần tiên, vô cùng tinh thông cầm kỳ thi họa, điều quan trọng nhất là đến giờ vẫn chưa có hôn phối.
Đương nhiên rằng, những người được nói đến ở trêи và Vương Tự Bảo vừa tròn một tuổi dường như không liên quan lắm. Theo cô bé nghĩ thì tướng mạo của vài huynh trưởng có gen tốt nhà mình cũng đã đủ đá bay người khác.
Nhất là Tam ca nhà cô bé, Vương Dụ Tuần, xếp thứ tư trong Hầu phủ. Mặc dù hiện chỉ mới mười ba tuổi nhưng với gương mặt đẹp hoàn hảo được di truyền tám phần của phụ thân nhà cô bé nhưng lại đẹp hơn một chút thì hắn hoàn toàn có thể PK bất kỳ đối thủ nào.
Bản thân hắn rất đam mê đọc sách, so với người khác thì càng tao nhã hơn. Có điều tên tiểu tử này có một khuyết điểm là không hoạt bát lắm. Tuổi còn nhỏ mà y hệt như người lớn.
Nói xa quá rồi, giờ quay về hiện tại thôi.
Nghe thấy Nhị ca hỏi mình có vui hay không, Vương Tự Bảo đương nhiên chừa lại mặt mũi cho hắn, bèn cao giọng đáp: "Vui ạ."
Vương Dụ Phổ chỉ vào má của mình, tiểu nha đầu lập tức hiểu ý, bặm môi lại thơm một cái.
Gương mặt bị dính nước bọt nhưng Vương Dụ Phổ cũng không chùi đi, còn nói rằng: "Bảo Muội ngoan quá, biểu hiện của muội tốt như vậy thì ngày mai ca ca sẽ dắt muội đi xem xúc cúc*, chịu không?
(*) Xúc cúc (hay còn gọi là thúc cúc) là một trò chơi bóng đá cổ đại Trung Quốc, mang tính cạnh tranh, mục đích là đá quả bóng vào lưới không được phép dùng tay.
Cùng đi chơi với muội muội nhà mình chính là chuyện mà người khác ngưỡng mộ không thôi. Cơ hội hiếm có như vậy, hắn lo muội muội còn quá nhỏ vẫn chưa hiểu xúc cúc là gì nên không đi, bèn dụ dỗ tiếp: "Muội xem xúc cúc xong rồi thì Nhị ca dắt muội đi ăn, mua đồ chơi cho muội chịu không?
Xí, toàn là mấy trò đối phó với con nít, còn lấy ra gạt mình.
Vương Tự Bảo dứt khoát đồng ý: "Vâng ạ."
Vương Tự Bảo nghĩ cách để ra khỏi nhà mà muốn điên cả rồi, cơ hội tốt ngay trước mắt như vậy sao có thể bỏ qua chứ.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247