"Ồ, hóa ra là như vậy. Vậy quả thật Tông nhi đã nói sai rồi. Đa tạ Tam thúc chỉ bảo." Vương Tông nói xong còn thi lễ với Vương Dụ Tuần.
Vương Tự Bảo nhìn Vương Tông vui vẻ nói: "Biết mình sai là tốt rồi. Trường đua ngựa mà con muốn cũng không hẳn là không được. Mấy ngày nữa Tiểu cô cô sẽ đi cùng con ra ngoại thành xem có chỗ nào phù hợp để sửa thành trường đua ngựa không."
"Vâng. Đến lúc đó Tông nhi nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ, chăm chỉ học cưỡi ngựa." Vương Tông ngoan ngoãn gật đầu cam đoan nói.
"Ừ, chỉ tội nghiệp Phỉ Tiểu Mã của Tông nhi, mấy hôm nay vừa mới mập mạp được lên một chút, đoán chừng chẳng bao lâu nữa lại phải gầy đi rồi." Vương Tự Bảo trêu ghẹo.
"Tiểu cô cô." Vương Tông bĩu môi tỏ vẻ phản đối.
Vương Tự Bảo cười chuyển chủ đề: "Được rồi, chúng ta chuẩn bị ăn tối."
"Vâng ạ, bụng con sắp đói xẹp lép đi rồi." Vương Tông phấn khởi nói.
Đứa trẻ này vừa nhắc đến ăn liền quên luôn chuyện vừa xảy ra.
Vương Dụ Tuần nhìn Vương Tự Bảo, lại nhìn qua Vương Tông.
Trong nháy mắt, hắn đứng sững tại chỗ.
Đây chính là nhà, chính là cái cảm giác gia đình chỉ thuộc về mình.
Hắn đè nén cảm giác mãnh liệt trong lòng ấy xuống, vui vẻ đi ăn cơm tối cùng Vương Tông và Vương Tự Bảo.
Nếu như là trước đây, hắn luôn theo tôn chỉ ăn không nói, ngủ không nói, nhưng thấy Vương Tự Bảo và Vương Tông nói nói cười cười vừa ăn vừa đút cho nhau, Vương Dụ Tuần ma xui quỷ khiến thế nào cũng chìa bát của mình về phía Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo không hiểu, chỉ nhìn về phía Vương Dụ Tuần. Không phải là Vương Tự Bảo phản ứng chậm mà là vị ca ca này của nàng từ trước đến nay vẫn luôn khư khư theo khuôn phép cũ.
Vương Dụ Tuần cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn bé mập Vương đang cố gắng tiêu diệt bát cơm đã chất đầy như núi.
Vương Tự Bảo nhếch khóe miệng rồi gắp một miếng cá mà Vương Dụ Tuần không thích ăn nhất bỏ vào bát của hắn.
Sau đó nhìn Vương Dụ Tuần đầy khiêu khích.
Bé mập Vương còn ở bên cạnh phụ họa: "Tam thúc, Tiểu cô cô nói cá với thịt gà thức ăn có nhiều dinh dưỡng nhất, nhưng sao thúc lại không thích ăn chứ? Chẳng trách thúc lại gầy như vậy."
Vương Dụ Tuần bất đắc dĩ nhét miếng cá trong bát vào miệng, sau đó cau mày nâng chum trà lên uống một ngụm để nuốt xuống.
Hắn thật sự không thích vị tanh của cá.
Vương Tự Bảo buồn cười nhìn cảnh Vương Dụ Tuần cố nuốt miếng cá trong miệng, may mà xương cá đã được lấy ra hết không thì rất có thể sẽ bị mắc vào cổ họng.
Vương Tự Bảo lại bảo Lương Thần rót cho Vương Dụ Tuần cốc nước.
"Nhanh súc miệng đi, nếu huynh không muốn ăn thì đừng miễn cưỡng chính mình."
Vương Dụ Tuần không nói gì, cầm cốc lên điên cuồng uống, súc miệng thật mạnh. Lục Thủy, người hầu mới của hắn, vội vàng xách vò đến để hắn nhổ nước súc miệng ra.
Vương Tự Bảo lại vội vàng sai Lương Thần đổi cho hắn bộ bát đũa khác.
Lần này, Vương Tự Bảo không còn trêu đùa nữa mà gắp cho hắn món rau hắn thích ăn nhất.
Vương Tông buồn cười nhìn Tam thúc, miệng vừa nhai thịt vừa nói: "Tam thúc, thúc kén ăn quá, như vậy không tốt đâu." Nói xong câu này, cậu lại lắc đầu: "Rất không tốt."
Vương Dụ Tuần nhìn Vương Tông lạnh lùng nói: "Lúc ăn cơm nuốt hết thức ăn trong miệng đã rồi nói."
Vương Tông vội vàng gật đầu.
Vương Tự Bảo cảm thấy bé mập Vương đúng là tên không biết sợ chết, không ngờ lại dám trêu chọc Tam thúc nhà nó. Vương Dụ Tuần vừa hòa nhã với nó một chút nó liền quên ngay bản tính của Tam thúc nhà mình.
Thật ra bởi vì có Vương Tự Bảo ở bên cạnh làm chỗ dựa nên Vương Tông mới dám trêu ghẹo Vương Dụ Tuần. Bình thường cho cậu thêm một lá gan cậu cũng không dám.
Ăn cơm xong, Vương Dụ Tuần giữ Vương Tự Bảo ở lại, ngoài ra còn cho gọi thêm Lữ Duyên và hai sư gia của hắn.
Hai vị sư gia này, một người là sư gia chuyên phụ trách phá án. Một người là sư gia giúp Vương Dụ Tuần quản tài chính.
"Về việc sổ sách của các huyện trong phủ Lâm Bắc, không biết các vị thấy thế nào?" Khi mọi người đều đã ngồi vào chỗ, Vương Dụ Tuần mở lời hỏi.
Sau khi ăn xong, Vương Tự Bảo thường phải đi dạo một lúc để tiêu hóa thức ăn. Trước đây có Chu Lâm Khê đi cùng, sau này khi Chu Lâm Khê đi rồi thói quen này của nàng vẫn không thay đổi.
Vì vậy nàng ngại ngùng nói với mọi người: "Ta đi lại bên cạnh một lúc, các vị cứ từ từ nghĩ, từ từ nói chuyện."
Nói xong đứng lên vòng ra phía sau ghế của mình đi đi lại lại.
Đồng thời nàng cũng không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.
Thập niên thanh tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân"*.
(*) Một viên tri phủ thanh liêm nhậm chức 10 năm cũng có được 10 vạn ngân lượng.
Đừng nói là làm tri phủ, làm tri huyện mấy năm thôi cũng khiến người ta trở nên tham lam.
Bọn họ cũng đã cử người điều tra tri phủ trước, ngoài mặt nhìn có vẻ ngu ngốc vô năng, trêи thực tế sau lưng cũng tham ô không ít, lần này phạm tội nên bị Vĩnh Thịnh đế cách chức.
Sau khi Vương Dụ Tuần đến đây, quan viên ở đây cũng bao che cho tri phủ trước không ít, đoán chừng bọn họ cũng không kém người kia.
Nhưng Vương Dụ Tuần đến đây không phải để xét xử vụ án tham ô của tri phủ trước.
Một là hắn muốn đến làm quan địa phương mấy năm để tích lũy kinh nghiệm. Hai là Vĩnh Thịnh đế phái hắn đến đây cốt là để điều tra một vụ án khác.
Nếu hiện giờ Vương Dụ Tuần quá quan tâm đến việc tham ô của tri phủ trước thì rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ. Nhưng nếu như không điều tra rõ chuyện này thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị đối phương vu cáo hãm hại, khiến hắn mất chức quan này.
Lưu Văn Phi nói trước tiên: "Đại nhân, hôm nay người không kiểm tra những sổ sách đó là đúng, chắc hẳn những sổ sách đó đều đã bị các tri huyện chỉnh sửa xong rồi mới trình lên, nếu kiểm tra từ các sổ sách này chắc cũng không thể kiểm tra ra điều gì."
Lưu Văn Phi là sư gia giúp Vương Dụ Tuần quản lý tài chính. Ông xuất thân là một cử nhân, năm nay bốn mươi sáu tuổi, đã từng làm Huyện thừa vài năm, sau đó phải từ chức để chịu tang. Chịu tang hết ba năm, một cử nhân nhỏ nhoi như ông muốn quay lại đã khó càng thêm khó.
Sau này ông được người giới thiệu vào làm phụ tá cho Vương Tử Nghĩa mấy năm, lần này đi theo Vương Dụ Tuần đến nhậm chức, được phong làm sư gia phụ trách tiền lương.
Dương Mạc Lâm cũng gật đầu nói: "Đại nhân, ta cảm thấy chúng ta cần xuống tận nơi kiểm tra hẳn hoi mới được."
Ông hiện tại là sư gia phụ trách phá án của Vương Dụ Tuần. Năm nay cũng hơn bốn mươi, xuất thân tú tài, khá có kinh nghiệm trong lĩnh vực hình pháp.
Vương Dụ Tuần gất đầu tỏ ý tán thành.
Hắn lại đưa mắt về phía Lữ Duyên.
Lữ Duyên thoáng trầm tư trong chốc lát rồi nói: "Hai vị sư gia nói có lý. Đầu tiên những sổ sách đó không kiểm tra cũng được. Chắc chắn bọn chúng đã làm sổ sách giả rồi mới trình lên. Thứ hai, tương lai nếu như không muốn bị đối phương vu oan hãm hại cũng chỉ có cách kiểm tra lại. Vậy cách tốt nhất là lập ra sổ sách mới, đồng thời niêm phong toàn bộ các sổ sách trước đây. Sau này nếu bên trêи muốn kiểm tra hoặc đối chiếu sổ sách với tri phủ tiếp theo thì chúng ta chỉ cần khớp với sổ sách chúng ta làm sau này là được."
Vương Dụ Tuần cũng có ý như vậy, cho nên ban ngày lúc ở nha phủ hắn mới để cho các Huyện lệnh tự mình tính toán sổ sách còn hắn đứng ngoài quan sát.
Trong số đó còn có một tri huyện là con thứ của Lữ Duyên, Lữ Hồng Vĩ.
Lữ Hồng Vĩ cũng vừa nhận chức không lâu, hắn cũng không rõ sổ sách của tri huyện trước, cho nên cũng ở đó đối chiếu sổ sách cùng với mọi người.
"Vậy rốt cuộc chúng ta phải kê khai các sổ sách này như thế nào?" Đây chính là vấn đề mà Vương Dụ Tuần vẫn luôn bận tâm.
"Đến cả bảy huyện tra xét từng nơi một." Lưu Văn Phi đề nghị.
Dương Mạc Lâm cũng gật đầu nói: "Chỉ có thể để người của ta đi điều tra, không thể dùng người của bọn họ."
Lữ Duyên nói: "Như vậy cũng có thể giở trò."
Lưu Văn Phi nhìn Lữ Duyên nói: " Ý của Lữ đại nhân là?" Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com
Lữ Duyên nghĩ rồi đưa ra ví dụ: "Nếu chúng ta đi điều tra huyện thứ nhất, vậy người của huyện thứ nhất hoàn toàn có thể tạm thời đi mượn tiền của các huyện còn lại để lấp đầy số tiền thiếu hụt. Khi chúng ta điều tra huyện thứ hai thì bọn chúng cũng có thể lấp kín khoản tiền thiếu từ các huyện khác bằng cách tương tự. Từ đó có thể suy đoán, cuối cùng khi chúng ta điều tra xong bảy huyện, kết quả tiền lương của mấy huyện này đều không chênh lệch. Nhưng trêи thực tế, trong bảy huyện này rốt cục có bao nhiêu huyện có sổ sách đúng? Chỉ sợ đến lúc đó chúng ta không thể nào biết được. Sau này nếu như những người đó muốn kiện chúng ta thì đã nắm được sơ hở rồi."
Mọi người nghe xong hiểu rõ gật đầu. Đúng vậy, trong này có nhiều kẻ làm điều mờ ám lắm.
Khi Lưu Văn Phi làm Huyện thừa cũng đã từng giúp Huyện lệnh lúc đó chặn thâm hụt như vậy.
Vương Tự Bảo nhân lúc mọi người đang suy nghĩ liền bổ sung thêm một câu: "Các vị cũng cần kiểm tra cẩn thận kho lương của bọn họ mới được, nói không chừng còn có hàng kém chất lượng. Thậm chí có khả năng bên trong toàn là lương thực mốc meo hoặc là lấy cát làm giả. Ta còn nghe nói có rất nhiều lương thực dự trữ trong kho lương đều có vấn đề."
Vương Tự Bảo đã đọc được không ít tin tức như này trêи công báo. Mỗi lần đến lúc quan phủ phát lương thực để cứu tế đều phát hiện lương thực trong kho lương không mốc meo thì là bên trong chứa toàn sỏi cát.
Lời Vương Tự Bảo nói lại một lần nữa khiến mọi người rơi vào trầm tư.
Cuối cùng Vương Dụ Tuần quyết đinh: "Phái người đi điều tra cả bảy huyện cùng một lúc, ghi chép rõ ràng khẩu cung của bọn họ. Cuối cùng so sánh khẩu cung của từng người, lập tức có thể nhận ra thật giả."
Lữ Duyên gật đầu nói: "Nhưng vấn đề là nếu thêm cả Bảo Muội nữa chúng ta mới chỉ có năm người, vẫn còn thiếu hai người."
Vương Dụ Tuần nghĩ một lúc, thật ra có thể gọi Vương Dụ Trạch và Hạ Lập Hiên đến giúp, chỉ có điều không danh chính ngôn thuận lắm.
Vương Tự Bảo nói: "Bảo Nhị sư huynh đi kiểm tra một huyện không thuộc quyền của huynh ấy thì chúng ta đã có sáu người rồi. Chúng ta có thể kiểm tra sáu huyện cùng một lúc, chỉ để lại một huyện cũng không gây sóng gió gì lớn. Hơn nữa, chúng ta có thể cử người đến canh giữ huyện đó trước. Tốt nhất là huyện cuối cùng này gần phủ Lâm Bắc một chút, chờ ai kiểm tra xong trước thì quay lại kiểm tra huyện này.
Vương Dụ Tuần mỉm cười đáp: "Ý này không tồi."
"Đúng rồi Tam ca, quân đội đồn trú của mỗi huyện cũng cần phải canh chừng, tuy rằng quân đội và chính trị không thể lẫn lộn với nhau. Nhưng ta đoán bao năm qua bọn chúng đã sớm thông đồng làm bậy. Mặc dù chúng ta tạm thời không cần để ý đến phần này, nhưng cũng không thể đề phòng bọn chúng có người nhảy ra làm khó dễ." Vương Tự Bảo nghĩ đến Thẩm Đồng Tri là quan văn, con trai hắn tuy chỉ là tham tướng quân đội đồn trú phòng thủ ở đây, nhưng là hai phụ thân con cùng làm quan cùng một chỗ không có gì mờ ám mới lạ.
Nước ở đây thật sự rất đục! Thật không biết bao giờ bọn họ mới có thể trở về Ung Đô.
"Người của chúng ta vẫn chưa đủ." Vương Dụ Tuần phải nói thật.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com