"Biểu ca, vậy trước tiên huynh tới gian phòng của mình xem có chỗ nào cần sửa chữa và thay đổi hay không, đến lúc đó nói với Bảo Muội. Lần này huynh cũng không cần phải gấp gáp trở về quân doanh, mấy ngày nữa trở về cùng ta là được. Tiện thể dùng khoảng thời gian này, ta nói hết chuyện trong quân doanh cho huynh biết, để huynh hiểu rõ." Trước khi đi, Vương Dụ Trạch dặn dò Hạ Lập Hiên.
Hạ Lập Hiên đương nhiên hiểu loại cảm giác cửu biệt thắng tân hôn này, vì vậy vội vàng cười thúc giục: "Mau đi đi, ta không sốt ruột. Ngươi cứ từ từ thử quần áo xem có vừa người không là được rồi."
Vương Dụ Trạch hơi xấu hổ, đây là ám chỉ trần trụi hả?
"Đúng vậy, Đại tẩu, tẩu và Đại ca đợi một lát rồi hãy ăn trưa, không phải vội. Muội đoán chừng Hử ca nhi và Tông ca nhi cũng đói cả rồi. Lát nữa đợi Lâm Khê trở về, bọn muội không chờ hai người rồi mới dọn cơm nữa. Phải rồi, tẩu cũng không phải lo chuyện bữa tối đâu, để một tay muội lo hết là được rồi, chuyện này tẩu yên tâm." Vương Tự Bảo nói xong còn nghịch ngợm nháy mắt với Triệu thị và Vương Dụ Trạch.
Vương Dụ Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, trở về phòng cùng Triệu thị.
Người muội muội này càng ngày càng cổ quái tinh nghịch, bây giờ chắc chắn là lại đang tính toán gì rồi.
Vừa rồi lúc trông thấy Vương Tự Bảo, trong lòng hắn tràn ngập hân hoan và xúc động, nhưng bởi có mọi người ở đó nên cũng không thể tiến lên bày tỏ tình cảm thương nhớ của bản thân mà chỉ đành nhìn chằm chằm vào muội muội của mình.
Nhưng có phải muội muội nhà mình trổ mã quá xinh đẹp rồi không? Ban nãy nhìn vẻ mặt sững sờ trong nháy mắt của đám hán tử trong quân doanh lúc trông thấy Vương Tự Bảo, hắn chỉ muốn khoét hết mắt của đám người đó ra.
Bởi vừa rồi Vương Tự Bảo dùng thân phận khâm sai đại thần vào quân doanh, cho nên nàng mặc phục sức Quận chúa nhị phẩm, dáng vẻ vô cùng cao quý, khiến người ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể khinh nhờn được. Vậy nên cho dù có nhìn đến ngây người thì đám người kia cũng không dám sinh ra suy nghĩ gì không hay.
Vương Tự Bảo thừa nhận thỉnh thoảng mình thật sự rất biết giả bộ.
Cái loại phong phạm vừa rồi này, nàng làm cũng không thua kém Tần Hoàng hậu. Điểm ấy ngay cả Tưởng Thái hậu cũng phải khen nàng.
Ban nãy Chu Lâm Khê không theo nàng cùng tới quân doanh. Nơi đó là trọng địa quân sự của Đại Ung, con trai của Nhϊế͙p͙ chính vương nước láng giềng như hắn đi vào sẽ nảy sinh hiềm nghi thăm dò quân tình.
Theo lý mà nói, hắn ra vào cảnh địa Đại Ung đều phải có tấu chương được phê duyệt.
Nếu không phải lần này vì chuyện của Hạ Lập Hiên thì hắn cũng không thể tới gặp Vương Tự Bảo vào ban ngày ban mặt như vậy.
Vì vậy, lần này hắn vẫn nên chủ động tránh ra ngoài thì hơn.
Cũng đúng lúc, Thiều Quốc có không ít chuyện cần hắn phải đi làm.
Qua ngày hôm nay là hắn phải trở về Thiều Quốc. Trước khi đi, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.
Vì sự an nguy của Vương Tự Bảo, đương nhiên cũng vì lý do bảo vệ Hạ Lập Hiên, hắn điều một nghìn trong số hai nghìn quân đặc biệt bí mật của mình đến biên cảnh, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Đương nhiên tương lai Vương Tự Bảo không dùng tới là tốt nhất. Nhưng Vương Tự Bảo phải ở lại đây hai, ba năm, cứ chuẩn bị thêm thì hắn sẽ tương đối yên tâm hơn. Chu Lâm Khê cũng không mong chuyện lần này lặp lại.
Vả lại, nếu như Hạ Lập Hiên gặp chuyện không may ở chỗ này, đối với toàn bộ Hòa Thuận Hầu phủ đều không tốt. Bởi vậy, hắn cũng không thể không chuẩn bị thêm, lưu lại chờ Vương Tự Bảo sử dụng vào thời khắc then chốt.
Chờ Chu Lâm Khê vội vã chạy về, họ liền bắt đầu dùng bữa trưa.
Trong lúc này, Vương Tông và Vương Hử hưng phấn nói với bọn họ về sân cưỡi ngựa nhỏ trong hậu viện, thỉnh thoảng còn làm động tác chọc cười, không khí rất náo nhiệt.
Phu thê Vương Dụ Trạch quả nhiên không lộ mặt.
Nguyên nhân không vì gì khác, sau khi phu thê hai người bọn họ vừa vào phòng, ngay cả Triệu thị cũng cảm thấy sững sờ.
Căn phòng của bọn họ bị màn vải đen thật dày che lại từ bên ngoài.
Bên trong chữ hỷ đỏ thẫm treo cao, một đôi nến hỉ đỏ chót được thắp lên.
Rèm che và những đồ vật khác đều mang màu đỏ, giống như lần đầu tiên bọn họ thành thân vậy.
Trêи bàn đặt một ít rượu và thức ăn.
Bên trêи còn có một phong thư.
Vương Dụ Trạch đi tới, cầm thư lên chậm rãi đọc.
"Đại ca, Đại tẩu:
Đây là lễ vật đoàn tụ muội chuẩn bị cho hai người, đừng ngạc nhiên quá nhé!
Hai người khó khăn lắm mới có thể làm lại, mong rằng hai người có thể quý trọng.
Ngoài ra, không cần lo lắng những chuyện khác. Tất cả đã có muội đây.
Vương Tự Bảo kính thư."
Ở phần cuối của lá thư, Vương Tự Bảo lại ghi chú thêm một câu: "Trong rượu có một ít nguyên liệu đặc biệt, hai người phải tận tình hưởng thụ đó.
Vương Dụ Trạch thật sự không biết nên làm thế nào với người muội muội này mới tốt. Chuyện như vậy mà cũng có thể làm được, hơn nữa còn quang minh chính đại nói cho người khác biết thế này. Ý là ta đã bỏ thuốc vào rượu rồi, các ngươi xem mà làm.
Khóe môi Vương Dụ Trạch cong lên, hắn quay đầu lại, thấy Triệu thị đã rưng rưng nước mắt. Hắn nhìn mà cảm thấy hơi không nỡ, cũng hơi xót xa. Vì vậy chủ động tiến lên, cầm tay nàng nói: "Không nên phụ sự khổ tâm của Bảo Muội. Chúng ta giống như muội ấy nói, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, có được không?"
Triệu thị cũng không biết rốt cuộc mình khóc vì cảm động hay vì vui sướиɠ, không ngừng gật đầu nói: "Được được, lần này ta sẽ không phụ lòng tốt của chàng đối với ta nữa."
Vương Dụ Trạch không đưa lá thư đang cầm trong tay cho Triệu thị xem. Hắn kéo Triệu thị ngồi xuống trước bàn, rót đầy rượu cho nàng, hai người chàng ăn một miếng cơm, ta uống một ngụm rượu.
Đợi Vương Dụ Trạch thấy Triệu thị đã biểu hiện động tình, bèn khom lưng bế nàng lên, đi vào tịnh phòng ở phía sau, hai người lần đầu tiên tắm uyên ương sau từng ấy năm thành thân.
Trong lúc đang tắm, Vương Dụ Trạch cũng khó kiềm nén mà muốn Triệu thị một lần, sau đó chính là lần thứ hai, lần thứ ba.
Cho đến buổi chiều, hai người này cũng không thể ra ngoài cùng ăn bữa tối với mọi người.
"Tiểu cô cô, tại sao phụ thân và mẫu thân của con đều không ra đây ăn cơm với chúng ta vậy?" Vương Hử không nhịn được hỏi.
Vương Tự Bảo suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Bọn họ có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy hai ngày này sẽ không ăn chung cùng chúng ta."
Thật sự rất quan trọng, là việc lớn liên quan đến mạng người. Không cẩn thận sẽ sinh ra một đệ đệ muội muội cho Vương Hử.
"Ồ." Vương Hử gật đầu, không nhiều lời nữa.
Tiểu cô cô nói rất quan trọng thì hẳn là rất quan trọng rồi. Vấn đề là, vì sao tất cả mọi người đều ngăn cản không cho cậu tới thăm phòng của bọn họ chứ?
Chu Lâm Khê không nhịn được mà hỏi Vương Tự Bảo: "Bảo Muội, rốt cuộc muội giấu bọn ta làm chuyện gì rồi?"
Vương Tự Bảo tỏ ra vô cùng thần bí, vừa cười vừa nói: "Cũng không có gì? Chính là chuẩn bị cho bọn họ một bữa cơm khó quên thôi."
Hạ Lập Hiên đã sớm nghe ra vấn đề, vì vậy bảo: "Muội chuốc thuốc gì? Xem ra dược hiệu không tệ đâu!"
"Chuyện này mà huynh cũng đoán ra được?" Vương Tự Bảo giật mình nhìn Hạ Lập Hiên. Hãy vào đây để đọc truyện nhanh hơn!
Hạ Lập Hiên cười nói: "Cũng chỉ có tiểu tử ngốc chưa trải qua chuyện tình cảm như đệ mới không biết những thứ này."
Chu Lâm Khê nghe Hạ Lập Hiên nói như vậy, dù chưa trải qua thì cũng đã hiểu.
Sao chuyện gì vị tiểu hôn thê này của nhà mình cũng có thể làm được vậy?
Vì vậy hắn đỏ mặt bảo: "Chuyện này là sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tự Bảo đỏ lên, nàng hơi chột dạ. Hình như đây quả thật không phải là chuyện mà nữ tử bình thường có thể làm ra.
"Muội, muội tìm sư phụ xin một ít thuốc, trợ hứng cho bọn họ mà thôi. Phỏng chừng là dược hiệu quá tốt."
Chu Lâm Khê hiếm khi không vui nói trước mặt Vương Tự Bảo: "Sau này không cho làm chuyện như vậy nữa, đã biết chưa?"
Vương Tự Bảo vội vàng gật đầu: "Ôi chao, người ta chỉ muốn giúp bọn họ một chút thôi mà. Từ nay về sau không làm nữa là được."
Sợ mình nghiêm túc dọa Vương Tự Bảo sợ, Chu Lâm Khê nắm tay Vương Tự Bảo, dịu dàng bảo: "Chuyện này không cần phải do muội làm, biết chưa?"
Vương Tự Bảo bĩu miệng, gật đầu nói: "Ừm, biết rồi."
Không phải nàng sợ hai người bọn họ quanh năm không ở bên nhau, trong lòng lại có ngăn cách, cho nên muốn thông qua cách này để bọn họ buông bỏ khúc mắc, tìm được cảm giác thuở ban đầu hay sao? Tại sao lại giống như nàng đã làm chuyện xấu tội ác tày trời gì vậy?
Ngày thứ hai, trong hai người chỉ có Vương Dụ Trạch khoan kɧօáϊ đi ra tiễn Chu Lâm Khê.
Lần này chia tay cũng không biết bao lâu mới có thể gặp lại, trước khi đi, ở trêи xe ngựa, Chu Lâm Khê đưa một cái lồng chim cho Vương Tự Bảo, bên trong có một con màu nâu có kϊƈɦ cỡ giống như chim bồ câu.
"Đây là con gì?" Chẳng đẹp chút nào, còn không oai phong nữa.
"Chim ưng."
"Dùng để làm gì?"
"Truyền tin."
Lời nói ngắn gọn của Chu Lâm Khê khiến Vương Tự Bảo tương đối sốt ruột. Vì vậy nàng véo hắn một cái, bất mãn nói: "Huynh không thể nói rõ ràng trong một lần sao, cứ phải ta hỏi huynh một câu, huynh mới nói một câu?"
Chu Lâm Khê cười, ôm Vương Tự Bảo vào lòng, hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, kiên nhẫn giải thích: "Đừng xem thường con chim này, cũng đừng thấy nó xấu. Tốc độ phi hành của nó nhanh như ưng, cho nên mới gọi là chim ưng. Hai năm trước, chúng ta thông qua ám bộ truyền lại thư tín, nhanh nhất cũng phải nửa tháng một lần. Có con chim này, sau này thư từ qua lại của hai ta chỉ cần ba đến năm ngày là tới rồi."
"Nhanh như vậy ư?" Vương Tự Bảo giật mình nhìn con vật tầm thường trong lồng chim.
"Ừm. Vậy nên loại chim này mới không dễ bắt. Để bắt một con chim như vậy phải tốn thời gian gần nửa năm. Sau đó huấn luyện nó truyền tin, lại phải dùng nửa năm nữa." Chu Lâm Khê thật sự không chịu nổi việc gửi một phong thư qua lại cho Vương Tự Bảo phải mất thời gian đằng đẵng cả tháng. Vì vậy bèn sai người đi bắt loài chim này về.
Vương Tự Bảo bùi ngùi: "Vậy quả đúng là không dễ dàng."
"Chỉ nói câu này thôi ư?" Chu Lâm Khê bất mãn, gõ cái mũi nhỏ của Vương Tự Bảo.
"Vậy còn có cái gì?" Vương Tự Bảo nghi ngờ nhìn Chu Lâm Khê.
Vị tiểu hôn thê này của nhà mình lúc thì khôn khéo không thể tưởng tượng nổi, khi thì lại hơi lơ mơ. Có điều đều đáng yêu cả.
"Sau này phải thường xuyên viết thư. Hơn nữa không cho phép chỉ viết vài câu như vậy để đối phó với ta, đã biết chưa?"
Lần trước trước khi đi, Chu Lâm Khê bảo Vương Tự Bảo mỗi ngày viết cho hắn một phong thư, gom góp chuyển một lần cả thảy. Nhưng vị tiểu hôn thê này của nhà mình thỉnh thoảng lười biếng, chỉ viết một câu bảo: Ngày hôm nay bình yên vô sự. Hắn không vừa lòng cho lắm.
Nhắc tới chuyện này, Vương Tự Bảo còn muốn kêu oan đó.
Mỗi ngày viết một phong thư, huynh cho là ghi nhật ký đấy à?
Nhưng thỉnh thoảng đúng là không có việc gì để ghi mà! Hơn nữa, thư hồi âm Chu Lâm Khê viết cho nàng cũng không khá hơn bao nhiêu được không hả.
Cũng chỉ lặp đi lặp lại nói mấy câu như vậy: Huynh nhớ muội, muội có nhớ huynh không?
"Nhưng dù có viết nhiều hơn, con vật nhỏ như vậy cũng không mang nổi mà." Lần này nàng phải thanh minh trước, không phải là nàng không muốn viết nhiều có được không hả!
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247