Từ khi có Vương Tông làm bạn, Vương Hử giỏi nịnh nọt hẳn lên.
Vương Tông nói với cậu rằng, chỉ cần nịnh tiểu cô phụ như nịnh trẻ con là tiểu cô phụ sẽ không đanh mặt lại nữa.
Vương Hử thấy quả nhiên có lý!
Cậu phát hiện ra rằng chỉ cần là chuyện không liên quan đến tiểu cô cô của mình, tiểu cô phụ sẽ rất dễ nịnh.
Khi ra khỏi phòng của Vương Hử, Chu Lâm Khê liền chạm mặt Nam Phong Dực đang chờ sẵn ở ngoài.
"Không biết Ngũ hoàng tử đón đầu tại hạ ở đây là có ý gì?" Chu Lâm Khê nhếch mép, lạnh lùng nói.
Nam Phong Dực nhún vai, dáng vẻ chẳng quan tâm: "Chẳng có ý gì cả, chỉ là muốn nói chuyện với huynh thôi."
Chu Lâm Khê khẽ gật đầu, đáp: "Nói thì nói, tại hạ cũng đang muốn vậy đây."
Nam Phong Dực dẫn hắn về phòng mình, sai người dâng trà và điểm tâm lên. Hắn mở lời trước: "Hôn sự giữa huynh và Bảo Muội chắc không được tính đâu nhỉ?"
"Hả? Sao lại nói vậy?" Chu Lâm Khê nhướng mày.
"Hồi đó hai người đính hôn chỉ bằng hôn ước qua lời nói, mặc dù về sau có trao đổi tín vật, nhưng lúc ấy thân phận của huynh là Nhàn vương Thế tử của Đại Ung. Điều đó cũng có nghĩa là người có hôn ước với Bảo Muội chỉ là Lâm Khê, tức Nhàn vương Thế tử hồi trước, chứ không phải là Chu Lâm Khê, con trai của Nhϊế͙p͙ chính vương Thiều Quốc." Nam Phong Dực chẳng vòng vo mà nói thẳng ra sơ hở trong hôn ước của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê.
"Cho dù là Lâm Khê hay Chu Lâm Khê thì cũng đều chỉ là ta mà thôi. Hơn nữa, mặc dù hôn sự của ta và Bảo Muội là do nghĩa phụ quyết định, nhưng về sau phụ vương ta cũng đã trao tín vật của phủ nhà ta cho Hòa Thuận Hầu phủ. Tín vật hiện đang do nhạc phụ, đồng thời là sư phụ của ta nắm giữ. Tại sao lại nói hôn ước này không được tính chứ?" Chu Lâm Khê không nóng giận, khi nói vẫn luôn mỉm cười.
"Hừ, gọi nhạc phụ sớm quá đấy." Nam Phong Dực hừ lạnh.
"Sao, có ý kiến à?" Chu Lâm Khê buồn cười nhìn hắn.
"Có ý kiến đấy thì làm sao? Nếu nói ra thì ta quen Bảo Muội trước cả huynh, hơn nữa bọn ta suýt chút nữa đã đính hôn rồi. Vả lại, ta còn mang theo cả tín vật mà Bảo Muội đã tặng ta đây, và muội ấy cũng giữ tín vật của ta." Nam Phong Dực dứt lời liền lấy món đồ đeo trêи cổ xuống, khoe ra cho Chu Lâm Khê xem.
Thứ hắn đeo chính là vòng tay bạc hắn tháo từ tay Vương Tự Bảo năm đó.
Gương mặt của Chu Lâm Khê nhất thời cứng đờ, nụ cười bên môi cũng dần biến mất.
Hắn nheo mắt nhìn thứ mà Nam Phong Dực đang cầm trong tay.
Thấy hắn nhìn như vậy, Nam Phong Dực còn cố tình để hắn thấy rõ chữ "Bảo" ở trêи vòng.
Chu Lâm Khê cố trấn tĩnh lại, tạm thời không để ý nữa. Hắn nói với giọng bình thản: "Cái này còn chưa rõ làm sao huynh có được nó, vả lại cũng không biết có phải của Bảo Muội hay không. Trong thiên hạ có biết bao nhiêu người tên Bảo chứ. Với cả có khi món đồ này là do huynh sai người đặt làm cũng nên."
Nghe hắn nói vậy, Nam Phong Dực hừ lạnh mà nói: "Gì cơ? Huynh nói bừa gì vậy, hoàng tử ta đây lại là kẻ vô liêm sỉ thế ư? Huynh còn chưa chịu thừa nhận sao? Cơ mà huynh không thừa nhận cũng chẳng sao. Hừ, cái này có phải của Bảo Muội hay không, chốc nữa hỏi sẽ rõ."
Chu Lâm Khê vậy mà dám nghi ngờ nhân phẩm của hắn. Điều này khiến Nam Phong Dực càng nghĩ càng tức.
"Cho dù là của Bảo Muội thật thì có làm sao? Dù thế nào thì người hứa hôn với Bảo Muội cuối cùng vẫn là ta." Chu Lâm Khê lấy lại vẻ cười cợt khi nói lúc nãy, trông cực kỳ thoải mái.
"Ta quen Bảo Muội trước." Nam Phong Dực phản pháo.
"Huynh quen trước thì sao? Từ khi Bảo Muội năm tuổi, ta đã luôn ở bên muội ấy. Bọn ta cùng ăn, cùng ở, bên nhau cả ngày lẫn đêm. Huynh có gì để so được với ta? Nếu nói huynh quen Bảo Muội trước ta thì hẳn lúc đó Bảo Muội còn chưa nhớ được gì. Nếu ta nhớ không nhầm thì khi huynh rời khỏi Ung Đô, Bảo Muội còn chưa đầy ba tuổi."
Trí nhớ của Chu Lâm Khê khá tốt. Hắn còn cử người điều tra về Nam Phong Dực, cũng biết được người này chắc chắn không hề đơn giản như bên ngoài, và chắc chắn không nóng nảy như hắn thể hiện. Nếu không một hoàng tử không quyền thế như hắn làm sao có được địa vị như ngày hôm nay.
Cái gì mà đoạn tụ? Cái gì mà hành sự lỗ mãng? Chẳng qua là muốn che mắt thiên hạ thôi.
"Huynh... huynh..." Nam Phong Dực tức tới mức giậm chân. Nhất là khi biết Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo cùng ăn cùng ở với nhau thì hắn càng bực bội hơn.
Chỉ là hắn rời đi hơi sớm mà thôi, đâu biết rằng cô bé mình chờ trưởng thành chưa kịp lớn đã bị người ta cướp mất rồi.
Chu Lâm Khê cũng chẳng muốn phí lời với hắn, phỏng chừng lúc này Vương Tự Bảo đã chỉnh trang xong xuôi. Hắn còn phải về chăm sóc cho vị hôn thê của mình nữa.
Hắn đứng dậy cáo từ với Nam Phong Dực rồi bỏ đi.
Trước khi ra ngoài, hắn còn quay lại nói một câu: "Đừng quên huynh là kẻ đoạn tụ."
Nói xong hắn cũng không thèm nhìn sắc mặt khó coi của Nam Phong Dực mà vui vẻ bỏ đi.
Đi chưa được mấy bước, nụ cười của hắn liền biến mất.
Bực thật đấy, thế mà lại có kẻ quen Bảo Muội trước cả mình, mà kẻ đó còn có tình ý với Bảo Muội sớm hơn mình nữa chứ.
Chu Lâm Khê nghĩ tới đây thì trong lòng chợt thấy chua chát.
Lúc quay về, Chu Lâm Khê không hỏi ngay chuyện giữa Vương Tự Bảo và Nam Phong Dực là thế nào. Dù gì những chuyện xảy ra trước năm năm tuổi cũng chẳng đáng để so đo, hắn tự an ủi như vậy.
Quả nhiên Vương Tự Bảo đã lau dọn xong xuôi, đang ngồi trêи giường chờ Chu Lâm Khê chải đầu cho mình.
Chu Lâm Khê bước đến, cầm lấy lược gỗ rồi dịu dàng chải đầu cho Vương Tự Bảo, sau đó búi cho nàng kiểu tóc đơn giản.
Xong xuôi, hắn kéo Vương Tự Bảo vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, im lặng cảm nhận sự yên tĩnh này.
"Sao vậy?" Thấy Chu Lâm Khê có gì đó bất thường, Vương Tự Bảo mở miệng hỏi.
"Không có gì. Muội là của ta, chỉ của riêng ta mà thôi, kẻ khác đừng hòng cướp mất." Chu Lâm Khê nói mà không suy nghĩ.
Vương Tự Bảo hơi tách ra. Nàng quay đầu lại, sờ trán của hắn thì không thấy bị sốt. Chẳng lẽ là bị kϊƈɦ động?
Vương Tự Bảo đảo mắt ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra điểm mấu chốt.
Nàng khẽ mỉm cười: "Nghĩ gì vậy hả? Ta với kẻ đó làm gì có chuyện gì chứ? Lúc hắn rời khỏi Ung Đô, ta mới có hơn hai tuổi mà."
Vương Tự Bảo đã mào đầu thì hai người nên thẳng thắn nói ra chuyện này, tránh để vướng mắc trong lòng.
Vậy nên Chu Lâm Khê nói với giọng ấm ức: "Nhưng hắn có tín vật của muội, còn nói muội cũng có món đồ mà hắn đưa cho."
Vương Tự Bảo ngẫm nghĩ, hình như đúng là có chuyện này. Nhưng chuyện đó cũng từ quá lâu rồi, may mà trí nhớ kiếp này của nàng rất tốt.
"Hình như là lúc rời khỏi Ung Đô hắn có tặng cho ta một miếng ngọc bội, còn món đồ mà hắn giữ là chiếc vòng bạc hồi nhỏ ta đeo ở tay. Lúc đó ta chưa kịp phản đối, hắn đã nhét miếng ngọc bội vào tay ta rồi. Về sau cũng chưa được ta đồng ý đã lấy vòng bạc của ta. Sau đó mẫu thân ta tìm cơ hội để trả lại ngọc bội cho Cảnh Thân vương, nhưng vòng bạc của ta thì không cách nào lấy lại được." Vương Tự Bảo kiên nhẫn giải thích, không muốn để Chu Lâm Khê có hiểu nhầm gì.
Chỉ cần là tình cảm từ một phía kia thôi là được. Không đúng, cho dù là tình cảm đơn phương cũng làm người ta khó chịu, có cảm giác như đồ của mình bị người ta nhớ nhung.
Chu Lâm Khê hơi buồn mà đáp: "Hắn còn nói suýt nữa đã đính hôn với muội."
Vương Tự Bảo cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là có chuyện đó. Vậy là nàng phân bua: "Chuyện đó chẳng qua là câu nói đùa của Cảnh Thân vương trong yến tiệc đón sinh thần một tuổi của ta mà thôi. Cả hai nhà chẳng bên nào coi là thật cả, nếu không đã đính hôn từ lâu rồi."
Thật là có chuyện này sao? Chu Lâm Khê càng rầu rĩ hơn, giận hờn nói: "Muội định khi nào đòi lại chiếc vòng bạc kia?"
Vương Tự Bảo vội đáp: "Ngày mai đòi luôn." Sau đó lại hỏi: "Nhưng nếu hắn không trả thì tính sao bây giờ?"
Chu Lâm Khê mỉm cười: "Thì tìm người trộm về."
Vương Tự Bảo gật đầu cái rụp: "Ý hay đấy, tốt nhất là nên trộm lúc hắn đang tắm." Nói xong, trong đầu nàng lóe lên một ý: "Hay là mình dùng mỹ nhân kế với hắn?"
Chu Lâm Khê thấy Vương Tự Bảo hoạt bát trở lại thì cũng bớt buồn bã hẳn.
Hắn búng nhẹ mũi của Vương Tự Bảo, nói: "Hắn đã tuyên bố với mọi người mình là đoạn tụ rồi còn gì? Đúng ra phải dùng đến mỹ nam mới phải."
"À, đúng nhỉ. Vậy thì dùng mỹ nam." Vương Tự Bảo nghĩ ngợi rồi lại nói: "Huynh có thấy hắn diễn vai đoạn tụ này hơi thất bại không?"
Chu Lâm Khê cười ha hả, hỏi: "Cớ sao nói vậy?"
Vương Tự Bảo tỏ vẻ thần bí mà ghé sát tai hắn thì thầm: "Mấy thị nữ bên cạnh hắn trông rõ là xấu."
"Chuyện này liên quan gì đến thị nữ?" Chu Lâm Khê không hiểu.
Vương Tự Bảo tỉ mỉ phân tích: "Bình thường những người đoạn tụ sẽ không bao giờ chủ động nói ra cho người khác biết, thường họ sẽ che giấu chuyện này. Cũng chính vì thế mà họ sẽ nuôi vài mỹ nữ ở hậu viện để làm bình phong, còn tì nữ cũng sẽ chọn vài người xinh đẹp, bởi dù gì cũng là để giả vờ cho người ta xem mà. Huynh thấy ta nói đúng không?"
Chu Lâm Khê thấy cũng có lý, cho nên liền nhớ tới chuyện mấy bé nam bị bắt cóc lần này.
Tại sao chỉ có những bé nam trông xinh xắn mới bị bắt chứ không có bé gái? Tại sao bọn chúng lại thả vị hôn thê tuyệt sắc này của mình đi, mà lại bắt Tông ca nhi?
Thường những kẻ bắt cóc sẽ không bỏ qua cho bất cứ đứa trẻ và mỹ nữ nào cả.
Đúng ra bé gái dễ bán hơn bé trai mới phải.
Trừ khi đúng như những gì Bảo Muội nói, lý do chúng làm vậy là để che giấu gì đó?
Thường thì khi càng muốn che đậy gì đó, người ta càng cố giả bộ làm ngược lại.
Bạn đang đọc truyện tại đây
Cũng tức là kẻ này trông bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại thích quấy rối bé trai.
Xem ra chuyện này chỉ có thể giải thích như vậy.
Nhưng kẻ này là ai? Ở quận Phùng Bắc hay ở Đại Ung này, ai lại có thói bệnh hoạn này chứ?
Từ chuyện này có thể thấy, đây không phải lần đầu bọn chúng làm chuyện này.
Bọn chúng hành động có tổ chức và kế hoạch, hơn nữa còn có thể điều động nhiều người trong thời gian ngắn. Vậy hẳn là thế lực của kẻ này không hề nhỏ.
Nhưng rốt cuộc kẻ này là ai?
Cho dù có là người nào, kẻ dám to gan làm hại Bảo Muội cũng sẽ phải trả giá đắt.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247