Lâm Khê hôn lên những giọt nước mắt mặn chát đang chảy xuôi của Vương Tự Bảo, nhưng hôn thế nào cũng không hết.
Chàng trai nhỏ cũng muốn khống chế tình cảm của bản thân, rời đi một cách tiêu sái. Nhưng mà, thế nào cũng không làm được.
Những điều nên nói, đều đã nói mấy lần. Bây giờ cậu chỉ có thể ôm Vương Tự Bảo thật chặt, khóe mắt hoen đỏ, nhẹ giọng nói: "Bảo Muội, Bảo Muội của ta."
Cuối cùng Lâm Khê hôn Vương Tự Bảo một lần nữa, rồi mang theo mấy thứ đồ lên xe ngựa lên đường.
Tuy mỗi lần đi được mấy bước, Lâm Khê cứ quay đầu nhìn Vương Tự Bảo, nhưng cuối cùng hình bóng lưu lại cho nhau chỉ có thể càng ngày càng nhỏ bé, càng ngày càng mơ hồ.
Tới lúc không thể nhìn thấy nhau nữa, gương mặt Vương Tự Bảo đầy nước mắt ghé sát vào lòng Vương Dụ Tuần với vết thương đã gần khỏi nhưng vẫn băng vải trắng trêи cánh tay.
Nhìn thấy Vương Tự Bảo như vậy, Vương Dụ Tuần cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dùng cánh tay lành lặn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
Vương Dụ Tuần vừa vỗ vừa chán ghét nhìn nước mũi và nước mắt dính trêи vải trắng băng trêи tay mình, tuy nhiên hắn không đẩy muội muội bảo bối của mình ra, điều này khiến Vương Dụ Tuần nghĩ rằng bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng của mình đã có chuyển biến tốt rồi chứ.
Buổi tối lúc Vương Tự Bảo đang trở mình trêи giường, không thể nào ngủ được thì đột nhiên nghe thấy tiếng có người gõ nhẹ vào cửa sổ phòng cô.
Vương Tự Bảo nhanh nhạy ngồi dậy, tay nắm lấy đoản kiếm ở trêи đầu giường, thấp giọng hô lên: "Ai?"
"Là ta, Bảo Muội."
Không phải chứ, chẳng lẽ mình sinh ra ảo giác?
Vương Tự Bảo cẩn thận từng li từng tí xoay người xuống giường, đi giày vải vào, đi tới song cửa sổ rồi lại hỏi: "Lâm Khê, là huynh sao?"
"Là ta. Mau mở cửa sổ để ta vào, bên ngoài lạnh quá."
Vương Tự Bảo không thể hình dung được cảm giác lúc đó của mình, cô dùng sức để mở cửa sổ ra, một luồng gió lạnh xông tới trước mặt, thổi qua cơ thể cô.
Cô run cầm cập, cũng không có nhiều thời gian để để ý tới. Mà ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Khê đang xoay người vào phòng cô như một dòng chảy.
Lâm Khê vừa vào phòng, thấy Vương Tự Bảo chỉ mặc quần áօ ɭót, vội vã quay người đóng chặt cửa sổ lại. Sau đó cậu bế Vương Tự Bảo lên, nhanh chóng đi tới cạnh giường, tiếp đó nhét cô vào trong chiếc chăn ấm.
"Quận chúa, có chuyện gì sao?" Diễm Dương trực đêm nghe thấy có tiếng vang lên, bèn cất giọng hỏi ở bên ngoài.
"Diễm Dương, là ta. Ngươi cứ canh chừng bên ngoài cho tốt là được." Không đợi Vương Tự Bảo trả lời, Lâm Khê vừa xoay người lên giường vừa trầm giọng dặn dò.
"Vâng." Tuy trong lòng nghi ngờ người này mới đi buổi ngày sao buổi tối đã trở về rồi, nhưng mà Diễm Dương hiểu rõ tính của Vương Tự Bảo và Lâm Khê, cho nên không truy hỏi nhiều nữa.
Lâm Khê vừa mới chui vào chăn của Vương Tự Bảo, Vương Tự Bảo đã vùi vào lòng Lâm Khê.
Lâm Khê lại giơ tay cản cô lại.
"Khoan đã. Người ta đang lạnh, không thể làm muội nhiễm lạnh theo." Người Lâm Khê quả thực rất lạnh.
Vừa nãy cậu phải dẫn dụ ám vệ của Vương Tự Bảo tới một bên rồi đấu kịch liệt, cuối cùng rốt cuộc cũng hạ thủ được những người đó, may mắn đột nhập vào khuê phong của Vương Tự Bảo thành công.
Đây là chuyện mà cậu kiên trì nhất, cũng cố chấp nhất để hoàn thành trong bao nhiêu năm nay. Tuy cũng có thể là nhạc phụ mình bảo những ám thị kia buông lỏng, nhưng cuối cùng cũng coi như cậu đã thực hiện được tâm nguyện bao năm nay của mình.
Vừa nãy lúc đánh nhau, người cậu vã cả mồ hôi, lại bị gió thổi qua, nên cả người đều nhiễm lạnh.
Bây giờ người cậu lạnh giống như một tảng băng vậy.
Vương Tự Bảo không để ý những thứ này, vì thế dùng sức để chui vào lòng cậu. Cuối cùng Lâm Khê bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành ôm thật chặt Vương Tự Bảo vào lòng.
"Sao huynh lại quay về?" Vương Tự Bảo rầu rĩ hỏi.
"Nhớ muội đến mức không ngủ được, ta liền cưỡi ngựa thật nhanh để quay về." Lâm Khê thành thật nói.
"Vậy huynh vào thành bằng cách nào?" Vương Tự Bảo giật mình hỏi.
Lúc này cửa thành đã đóng từ lâu rồi. Cho dù võ công của Lâm Khê có cao cường tới đâu, tường thành cao như vậy cũng không thể nhảy qua được đâu?
"Lúc ta đi, nghĩa phụ cho ta một tấm thẻ bài có thể thông hành mọi lúc mọi nơi trêи Đại Ung." Lâm Khê nói xong, lấy tấm thẻ bài trêи eo xuống, đưa cho Vương Tự Bảo xem.
Vương Tự Bảo mượn ánh sáng mờ ảo của ánh trăng để quan sát tấm thẻ bài cẩn thận, phát hiện tấm thẻ bài này là lệnh bài có khắc ký hiệu của Nhàn vương.
Tấm lệnh bài này là Vĩnh Thịnh đế ban thưởng cho Nhàn vương, thuận tiện cho hắn du ngoạn khắp nơi mà không bị nhốt ngoài thành. Toàn Đại Ung cũng chỉ có một tấm mà thôi.
Vương Tự Bảo chớp đôi mắt to ngây thơ nói: "Sau này nếu như huynh dẫn binh công kϊƈɦ Đại Ung, vậy có tấm lệnh bài này, há chẳng phải cứ thẳng đường mà xông tới sao? Vậy Nhàn vương sẽ bị định tội danh thông đồng với nước giặc của rồi."
Nếu như người ngoài nghe thấy lời này của Vương Tự Bảo, hẳn sẽ không nghĩ cô là Quận chúa nhị phẩm của Đại Ung, mà là một thần dân không bị gò bó bởi luật phát.
Lâm Khê buồn cười nhìn Vương Tự Bảo, nha đầu này có khả năng suy nghĩ viển vông thật.
"Tới lúc ra khỏi khu vực Đại Ung ta sẽ phải trả tấm thẻ bài này lại cho nghĩa phụ. Nghĩ cái gì vậy chứ?" Nói xong, cậu cưng chiều gõ vào chiếc mũi nhỏ của Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo cười ngây ngô: "Hì hì, ta cũng chỉ nói thế mà thôi."
Nhìn thấy Vương Tự Bảo như thế, lòng Lâm Khê sắp tan chảy thành nước rồi. Vị hôn thê nhỏ này của mình sao lại khiến người ta yêu thích thế cơ chứ!
Cuối cùng hai người cũng không nói gì nữa, cứ ôm nhau thật chặt như vậy, yên lặng cảm nhận nhịp tim và hơi thở của nhau.
Tới lúc trời sắp sáng, Vương Tự Bảo thật sự là không chịu được nữa, mới mơ mơ màng màng thϊế͙p͙ đi. Tới lúc nghe thấy hơi thở đều đặn của cô, Lâm Khê mới đứng dậy, thoải mái bước ra từ cửa chính, sau cùng mới quyến luyến bịn rịn mà rời đi.
Cậu không muốn đợi Vương Tự Bảo tỉnh dậy, rồi phải lặp lại sự chia ly mới trải qua ngày hôm qua. Lâm Khê sợ cậu luyến tiếc nơi đây, luyến tiếc Vương Tự Bảo mà cuối cùng lựa chọn bỏ cuộc.
Nhưng mà, cậu biết bản thân không thể. Thiều Quốc mới là ngôi nhà sau này của cậu và Vương Tự Bảo. Vì ngôi nhà của họ, cậu phải quay về nỗ lực hết mình.
Tới lúc Vương Tự Bảo tỉnh dậy, nhìn thấy một dấu vết trũng xuống bên cạnh, cô biết quả thực Lâm Khê đã tới đây, nhưng lại đi rồi.
Lần này cô không còn đau lòng nữa.
Vẻ mặt cô rạng rỡ đợi đến ngày hai người họ trùng phùng.
Đợi tới lúc đó, có lẽ cô đã là thê tử danh chính ngôn thuận của cậu rồi.
…
Thời gian trôi qua mau, chớp mắt đã qua hai năm.
Tại thư phòng ngoài vương phủ Nhϊế͙p͙ Chính Thiều Quốc.
"Phụ vương, không biết người gọi con tới là có chuyện gì?" Người nói chuyện là một chàng thiếu niên thân hình cao lớn, dung mạo tuấn mỹ không gì sánh bằng.
"Nghe nói con cho một mồi lửa thiêu cháy Bảo Châu Viện rồi?" Ngồi sau tập án thư đối diện với chàng thiếu niên là một người đàn ông trung niên có tướng mạo khá trẻ, nhưng lại chững chạc hơn, còn mang vẻ ma mị nữa. Đặc biệt là lúc người đàn ông trung niên này nói chuyện, chân mày như khẽ cười, càng khiến người ta có cảm giác lóa mắt, say mê.
Đây là kẻ gây tai họa.
Nhìn thấy cha ruột như vậy, Chu Lâm Khê vẫn không nhịn được mà thầm oán trong lòng. Nhưng mà điều nên trả lời thì vẫn phải trả lời.
"Chẳng phải là chuyện tốt mà phu nhân của người làm đấy sao?"
"Hở?" Chu Vĩnh Hồng cười đáp: "Chuyện này liên quan gì tới nàng ta? Chẳng lẽ không phải con sai người phóng hỏa sao?"
"Đúng là do con phóng hỏa, nhưng mà có nguyên nhân." Thấy Chu Vĩnh Hồng hứng thú chăm chú nhìn mình, Chu Lâm Khê tiếp tục nói: "Cha cũng biết đó, con trai vốn không thích mấy nữ nhân lộn xộn đó, nhưng sao lại có người trí nhớ không tốt, tặng một lần, hai lần không thành, còn tiếp tục tặng chứ." Chuyện này thật là cố chấp mà.
Sau khi quay về Thiều Quốc, Chu Lâm Khê dùng tên thật của mình.
Bởi thân phận của hắn khá đặc biệt, cho nên thê tử hiện tại của Chu Vĩnh Hồng là Hưng An Công chúa Hứa Nhan Dung mới muốn gây khó dễ đứa con trai không phải đích tử mà cũng chẳng phải thứ tử này.
Thực ra, trong lòng những người này đều hiểu rõ, nếu như gia đình này có đích tử, danh chính ngôn thuận nhất đương nhiên vẫn là Chu Lâm Khê. Nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì không phải vậy. Vì thế Hứa Nhan Dung muốn để người ngoài tiếp tục khẳng định địa vị chính thê của bà ta, nên muốn đẩy vị trí thứ tử cho Chu Lâm Khê. Bạn đang đọc truyện tại đây
Ngoài mặt thì Hứa Nhan Dung tỏ ra rất quan tâm tới Chu Lâm Khê, hơn nữa còn cho hắn đình viện tốt nhất, lớn nhất. Nhưng trêи thực tế, tuy đình viện này có phong cảnh đẹp nhất, diện tích cũng lớn nhất, nhưng người sáng suốt nhất vừa nhìn đã biết người này không phải là đang được sủng ái. Bởi vì thực ra đình viện này là nơi vô cùng hẻo lánh.
Nhưng trong mắt người ngoài, hành động của Hứa Nhan Dung hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt.
Dù sao thì, ở Thiều Kinh - Kinh thành Thiều Quốc, ai chẳng biết, ai chẳng hiểu từ nhỏ thân thể Chu Lâm Khê đã không tốt, vẫn luôn chữa trị ở Y Tiên Cốc.
Lần này trở về, sắp sếp chỗ ở như vậy cho hắn là thích hợp nhất rồi.
Sau khi Chu Lâm Khê thấy vùng đất này, không những không có ý kiến gì mà còn khá hài lòng.
Hôm đó bèn gọi người tới đình viện này để làm bảng hiệu, trêи đó là ba chữ "Bảo Châu Viện".
Chu Lâm Khê vẫn tiếp tục sử dụng cái tên mà Vương Tự Bảo đặt cho viện lạc ở Hòa Thuận Hầu phủ theo thói quen. Viện lạc này đã có tên của Vương Tự Bảo, lại hàm ý họ của Chu Lâm Khê trong đó. Lần này Chu Lâm Khê còn khoe khoang trong thư với Vương Tự Bảo nữa.
Dù sao thì Hứa Nhan Dung phụ trách quản lý phủ Tướng quân đã nhiều năm, hơn nữa còn chiếm danh nghĩa là trưởng bối, cho nên trước khi Chu Lâm Khê quay về nhà mấy hôm, đã sắp xếp đủ kiểu đủ loại các mỹ nữ xinh đẹp trong viện tử của hắn rồi.
Tới lúc vào viện tử, nhìn thấy đám nữ nhân trang điểm lộng lẫy này bái lễ với mình, nét mặt Chu Lâm Khê lập tức trở nên u ám đáng sợ.
Điều này khiến đám nữ nhân khi nhìn thấy dung mạo của hắn thì tim đập loạn xạ hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa. Chuyện này, chẳng lẽ hôm nay mình trang điểm lại khiến vị Tam thiếu gia vừa mới quay về này không thích sao?
Chu Lâm Khê căn bản không cần đám người này hiểu điều gì, lập tức lên tiếng dặn dò: "Quyển Thư, xử lý sạch sẽ tất cả những thứ ở đây cho ta. Đồng thời thay toàn bộ những thứ đồ mà Quận chúa đã chuẩn bị đầy đủ vào cho ta."
"Vâng." Quyển Thư lập tức lĩnh mệnh thu dọn tất cả đồ đạc ở đây để vào một chỗ.
Nếu như làm theo ý của chủ tử nhà mình, những thứ đồ này đều không cần.
Nhưng mà theo dặn dò của nữ chủ tử tương lai nhà mình trước khi hắn về nước, nếu như những thứ đồ đáng giá thì tuyệt đối nhớ là không được lãng phí.
Những thứ đồ không thích cùng lắm thì đều đem đi đổi thành tiền là được.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247