Trước khi Đỗ tổng quản lui xuống, Lâm Khê lại nói một câu: "Chuyện Na Nhân Công chúa ý đồ bán phòng thϊế͙p͙ của Nhàn vương, cũng tìm cơ hội thông báo cho cha và các huynh của các phòng thϊế͙p͙ đó, để họ sớm có cân nhắc trong lòng."
Đây là để những người đó chuẩn bị tâm lý, góp chút sức lực?
"Vâng, lão nô đi làm ngay."
Chờ lúc Đỗ tổng quản rời đi, Vương Tự Bảo không hiểu rõ nên mới hỏi một câu: "Huynh nói, Nhàn vương biểu cữu vì sao chỉ biết tránh Na Nhân, mà không xử lý người này?"
Lâm Khê cảm thấy nói ra chuyện này hình như sẽ tổn hại tới hình tượng của nghĩa phụ mình, nhưng mà thấy nét mặt tò mò muốn biết của Vương Tự Bảo thì vẫn quyết định ăn ngay nói thẳng.
"Đoán chừng nghĩa phụ ta cũng nghĩ giống như chúng ta lúc đầu, cứ nghĩ bệnh khó nói đã trị khỏi rồi, cho nên mới phóng túng cho Na Nhân này, không hề để ý tới. Dù sao thì đứa con trong bụng Na Nhân kia có khả năng là đứa con trai nối dõi của ông ấy. Nhưng sự thật rốt cuộc là thế nào chúng ta vẫn phải đợi nghĩa phụ trở về mới có thể rõ ràng được."
"Chuyện gì vậy chứ?" Vương Tự Bảo chớp đôi mắt to nhìn Lâm Khê.
Lâm Khê nói quanh co: "Ông ấy, thời gian này ông ấy đã tìm mấy nữ nhân có thể lọt vào mắt mình để cố gắng sinh con, nhưng rốt cuộc kết quả thí nghiệm như thế nào vẫn chưa thể biết được."
Vương Tự Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ: À, thì ra là như thế!
Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.
Chiêu này của Nhàn vương đúng là rất tuyệt. Cũng không sợ sức cùng lực kiệt.
Nhàn vương Hạ Diên Hách không sợ sức cùng lực kiệt này đang trêи đường về thì nghe thấy Vương Tự Bảo và Lâm Khê thu phục Nhàn vương phi tương lai của mình nên nhanh chóng về tới Ung Đô rồi. Cùng về còn có mấy xe ngựa chở mỹ nữ.
Cũng bởi vì Lâm Khê và Vương Tự Bảo đã đưa Na Nhân Công chúa tới đại lao Hình bộ cho nên có một đám Ngự sử đứng ra tố cáo Lâm Khê và Vương Tự Bảo.
Vương Tử Nghĩa phản bác là: "Nếu như ai nói giúp Na Nhân Công chúa thì người đó có khả năng là đồng bọn của Na Nhân Công chúa. Sau này nếu như điều tra ra đứa con trong bụng Na Nhân Công chúa không phải của Nhàn vương, hoặc là Na Nhân Công chúa có bí mật nào không thể nói cho người khác khi tới Ung Đô, hoặc là Na Nhân Công chúa là người mạo danh thay thế, căn bản không phải Công chúa gì cả, vậy thì, bây giờ ai nói giúp Na Nhân Công chúa này, thì sau này người đó phải có gan gánh vác tội danh thông địch bán quốc."
Dù sao thì Vương Tử Nghĩa cũng không thừa sức để tranh luận với đám quan lại này. Nói đơn giản, ngươi dám nói giúp người này, thì ngươi phải có năng lực gánh vác hậu quả tương ứng. Cho nên, những lúc đuối lý, mong đừng có làm chuyện rối hơn, càng đừng kết luận chủ quan tầm bậy. Nói cho cùng tất cả còn cần phải xem chứng cứ rõ ràng.
Lần này, ai còn dám đứng ra nói giúp Công chúa của một bộ lạc nhỏ nữa? Qua lần khẩu chiến với Ngự sử lần này, danh tiếng "Lão vô lại có tướng mạo thần tiên" của Vương Tử Nghĩa coi như đã được thể hiện ra.
Đúng lúc mọi người đang xem xét rốt cuộc nên xử lý chuyện này thế nào, Vương Tử Nghĩa lại tung ra một tin tức quan trọng nữa, đó chính là tiểu nữ tế tương lai của ông – Lâm Khê muốn từ chức vị Nhàn vương Thế tử.
Kết quả, ngay cả mấy câu từ chối Vĩnh Thịnh đế cũng không nói, mà chuẩn tấu ngay tại chỗ.
Vừa mới chặn lời mấy Ngự sử kia, tiếp đó người ta đã lên giọng nói với ngươi, ta không chơi nữa.
Tiết tấu gì đây chứ? Rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây?
Dù sao sau đó, người khắp Ung Đô đều biết chuyện này, ngoài việc chế nhạo Vương Tử Nghĩa không tìm được mối tốt cho con gái bảo bối của mình ra, còn cảm thấy không đáng thay cho Vương Tự Bảo nữa.
Một quý nữ danh môn, sau này lại phải gả cho một tiểu tử ngốc không có gì cả.
Vương Tự Bảo cảm thấy bây giờ mình tham gia yến hội gì đó, thường bắt gặp phải ánh mắt cười nhạo hoặc là thương tiếc của người khác, khiến cô không còn tâm trạng để ra ngoài nữa.
Ôi không, vừa mới tới tiền trang Bảo Ký ở khu Tây dạo một vòng rồi định về phủ, Vương Tự Bảo lại gặp người quen.
"Vương Tiểu Bát."
Được rồi, đã bao năm không còn nghe cái tên này rồi. Nhưng không cần nghĩ cũng biết người gọi cô là ai.
"Cá mập nhỏ, sao ngươi lại ở đây?" Vương Tự Bảo ngẩng đầu, quan sát người đang đi tới.
Đã nhiều năm trôi qua, dáng vẻ của thằng nhãi này cũng đã nhìn nghiêm túc hơn. Thời gian qua đi bé mập đã lớn thành tiểu thiếu niên tuấn mỹ với thân hình cao gầy.
"Chẳng phải con đường Mỹ Thực ở khu đông đã đóng cửa rồi sao? Ta hẹn mấy bạn đồng môn tới khu Tây." Trình Phác Du vừa nói vừa quan sát Vương Tự Bảo. Muốn xem xem những ngày qua Vương Tự Bảo sống có tốt không.
Cậu phát hiện tiểu cô nương trước mặt tuy vẫn còn mang nét mặt trẻ con nhưng mặt mày tinh xảo như tranh vẽ, thân hình cũng cao gầy hơn những tiểu cô nương cùng tuổi khác. Cộng thêm phục sức mà cô mang trêи người đều khác hoàn toàn với tiểu thư gia tộc quyền quý Ung Đô, nhất là đang mùa Đông, cô đặc biệt thích mặc trang phục có lông, càng tôn lên vẻ đẹp tinh xảo của cô.
Từ trêи xuống dưới, nhìn chỗ nào cũng không thấy dạo này người ta sống không tốt cả. Uổng công mỗi ngày mình còn lo nghĩ nếu như có cơ hội sẽ tới an ủi hoặc là mình phải làm gì mới có thể giúp bản thân tranh thủ nữa chứ.
Vương Tự Bảo sớm đã thôi học ở học viện, Trình Phác Du thì vẫn kiên trì học ở đó. Nghe nói mấy năm nay biểu hiện ở học viện của cậu rất tốt, đã không còn là tiểu tử thối không nghe lời thầy nhất năm xưa nữa rồi.
Mấy năm nay, bởi vì Vương Tự Bảo vẫn luôn bận rộn, cho nên, quả thực không có thời gian quay lại học viện để thăm mọi người. Cũng chính vì thế, mấy năm nay, với Trình Phác Du cũng được, Trịnh Tương Quân cũng thế, còn có những đồng môn khác nữa, càng ngày càng ít liên lạc với nhau. Thường thì cũng chỉ có ở một số bữa tiệc mới có cơ hội gặp mặt, chào hỏi. Thời gian dài không ở cùng nhau, khiến tiếng nói chung giữa họ cũng ít đi rất nhiều.
"Hôm nay học viện cho nghỉ sao?" Vương Tự Bảo lên tiếng hỏi thăm.
Cuộc sống vườn trường một thời nay lại có khoảng cách rất lớn như vậy, nhưng cô vẫn chưa già nhé!
Trình Phác Du gật đầu nói: "Ừm, hôm nay được nghỉ."
Nói xong câu này, hai người lại trầm mặc một lúc, trong khoảng thời gian đó thật sự không biết nên nói gì mới phải. Thì ra hai người vừa gặp mặt đã đối đầu nhau, bây giờ thật sự không biết nên cư xử thế nào.
Nhưng mà mẫu thân của Trình Phác Du hận Tưởng thị và Vương Tự Bảo là điều chắc chắn.
Trình Phác Du suy nghĩ rồi vẫn hỏi: "Chuyện đó, Lâm Thế tử không còn chức vị Thế tử nữa, sau này ngươi theo cậu ta liệu có phải chịu khổ không?"
Người này không hề cười nhạo cô, cũng không phải đồng cảm với cô, chỉ là rất chân thành quan tâm cô mà thôi. Sự quan tâm này, Vương Tự Bảo sẽ ghi nhớ trong lòng.
"Cảm ơn sự quan tâm của ngươi. Nhưng cái gì là chịu khổ? Cho dù không có tước vị, chúng ta cũng không cần phải ăn xin giữa đường lớn để sống qua ngày đâu." Vương Tự Bảo tinh nghịch nói.
"Ta, ta không có ý đó." Trình Phác Du hơi không theo kịp tiết tấu của Vương Tự Bảo.
"Ha ha, ta nói đùa thôi mà. Ta rất tốt, vẫn rất tốt. Có những chuyện ngươi cũng không cần quá cố chấp. Nếu đã là thánh chỉ, ngươi không có năng lực để chống lại, thì phải chấp nhận thôi." Hôn sự của Trình Phác Du và Tiêu Tuấn Đình, cả hai đương sự đều không hài lòng. Nhưng đó là thánh chỉ, nếu như đã không thể phản kháng, vì sao không nhân lúc còn nhỏ tuổi mà cố gắng bồi dưỡng tình cảm đôi bên.
Hơn nữa, Tiêu Tuấn Đình thích Hạ Thần ɖu͙ƈ đó đã là chuyện lúc nhỏ, trẻ nhỏ thích thì có thể duy trì được bao lâu chứ? Bây giờ Hạ Thần ɖu͙ƈ cũng đã đính thân với Cảnh Ngọc Nhi rồi, có những chuyện nên cho qua thì cứ để nó qua đi. Tất cả bắt đầu lại từ đầu không tốt sao?
Trình Phác Du gượng cười, có những chuyện thật sự không phải nói bắt đầu là có thể bắt đầu, nói cho qua là có thể cho qua. Con người một khi đã rơi vào sự cố chấp thì có thể đó là chuyện cả cuộc đời.
Bởi vì có người đợi Trình Phác Du, nên hai người không nói gì thêm nữa, đi về hai hướng khác nhau.
Trình Phác Du đi được mấy bước rồi quay người lại, cứ như vậy mà chăm chú nhìn Vương Tự Bảo bước lên xe ngựa của cô, sau đó khuất khỏi tầm nhìn của cậu.
Cũng may, bọn họ đều đang nhỏ, còn có cơ hội. Trình Phác Du nắm chặt tay thành quả đấm để động viên tinh thần cho mình.
Lễ Tết tới gần, ngày rời khỏi Đại Ung của Lâm Khê cũng càng ngày càng gần. Mấy ngày này hầu như hai người đều như hình với bóng.
Lâm Khê đã bàn giao ổn thỏa những việc của Nhàn vương phủ với Nhàn vương rồi.
Tuy Vương Tự Bảo muốn tìm Nhàn vương để đòi tiền công cho Lâm Khê vì làm việc cho hắn bao nhiêu năm nay, nhưng sau đó lại nghĩ, thân phận Nhàn vương Thế tử quả thực cũng khiến Lâm Khê thuận lợi làm việc trêи đất Đại Ung, vì thế nên mới bỏ đi chủ ý đó, tất cả đều xem như đó là tiền công rồi.
Hiện tại hai người đang dần dần lớn lên, nhất là Lâm Khê, bây giờ cậu đã mười ba tuổi rồi. Ở nhà người khác, những cậu con trai cùng tuổi đều có khả năng đã sắp xếp thông phòng rồi. Ở Đại Ung, Lâm Khê sống ở Hòa Thuận Hầu phủ, đương nhiên chuyện này sẽ không thể xảy ra. Nhưng nếu như Lâm Khê về Thiều Quốc, chuyện ở nơi đó Vương Tự Bảo sẽ không thể nắm trong tay được nữa.
Để giảm thiểu cơ hội tiếp cận Lâm Khê của người khác, Vương Tự Bảo quyết định tự tay sắp xếp thỏa đáng tất cả những công việc, sinh hoạt thường ngày của Lâm Khê mới được. Đương nhiên, đầu tiên phải giải quyết quần áo và đồ dùng hằng ngày của Lâm Khê.
Nếu làm tất cả những thứ này thì chắc chắn sẽ không kịp, vậy nên, Vương Tự Bảo không thể không sắp xếp người làm tăng ca.
Mấy người bên cạnh Vương Tự Bảo là Lương Thần, Mỹ Cảnh đều ra trận, nhân công vẫn có vẻ căng thẳng. Cuối cùng dứt khoát phải phái toàn bộ đại nha hoàn bên cạnh Tưởng thị và Hầu phu nhân Lý thị ra để phân công việc.
Các loại như quần áօ ɭót, còn có túi tiền của Lâm Khê, Vương Tự Bảo chỉ gọi các nha hoàn giúp cắt may cho đẹp, chuyện sau cùng vẫn là do cô đích thân ra tay. Áo trong mà hôm nay Lâm Khê mặc, Vương Tự Bảo còn không quên thêm tơ tằm băng vào. đây
Bởi vì thời gian cấp bách, ngoại trừ món quà năm mới mà Vương Tự Bảo tặng Lâm Khê trước đó ra thì tất cả những thứ mới này đều không sinh động lắm.
Vì để có thêm nhiều cơ hội ở cạnh Vương Tự Bảo hơn, Lâm Khê vừa làm việc vừa ngắm nhìn vị hôn thê nhỏ cứ bận tới bận lui của mình.
Tuy rất thương Vương Tự Bảo nhưng Lâm Khê lại không bảo cô dừng lại. Bởi vì, nơi đây đều tràn ngập tình yêu mà Vương Tự Bảo dành cho mình, cậu không nỡ bỏ qua cơ hội này. Càng gần lúc chia ly, thì càng luyến tiếc. Vì vậy, cậu chỉ có thể đấm lưng, xoa vai cho cô lúc cô mệt mỏi.
Tuy không muốn chia ly nhưng thời khắc ấy vẫn từng bước tới gần.
Vẫn là tiễn người ở đình thập lý ngoại thành, nhưng lần này, dường như Vương Tự Bảo đau buồn hơn rất nhiều.
Trái tim cô trống rỗng, giống như bị người ta moi ra rồi vậy.
Cô nói với bản thân không được khóc, nhưng nước mắt vẫn không nghe theo sự điều khiển của bản thân, rất nhanh hai mắt đã mơ hồ không nhìn rõ rồi.
Bạn đang đọc truyện tại đây