Nói tiểu thư của người ta là cóc ghẻ thì có ra thể thống gì không? Đường đường là một khuê nữ danh gia mà lại bị người ta gièm pha như vậy, sau này làm sao mà sống nổi nữa?
"Như Lan, lui xuống đi, để ta yên tĩnh một lúc." Lục Tuyết Oánh xụi lơ phẩy tay.
"Dạ." Như Lan cung kính thi lễ với Lục Tuyết Oánh rồi ra ngoài.
Tiểu thư của ả phải được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Đến tối, chẳng ngờ sau khi nghỉ ngơi xong, tiểu thư của ả lại thưa chuyện với phụ thân mình, kiên trì muốn được gả cho Vương Dụ Tuần.
Thế... thế này đâu khác gì kẻ ngốc? Người ta muốn trốn còn chưa xong, tiểu thư lại còn xông vào.
Chuyện này khiến Lục Vĩnh Niên rất khó xử. Buổi sáng ông ta vừa mới tới Hòa Thuận Hầu phủ thăm một chuyến, bây giờ lại phải tìm cách để gả con gái ngốc của mình cho kẻ tàn phế kia, thế này chẳng phải là tự chuốc khổ sao?
"Phụ thân, con cầu xin phụ thân đó, con thật sự muốn đấu tranh cho bản thân mình, chỉ một lần này thôi." Lục Tuyết Oánh nói xong thì quỳ xuống, khóc lóc cầu xin phụ thân mình.
Chỉ vì Vương Dụ Tuần mà cô con gái ngốc này đã khiến cha con ông bị người ở Ung Đô coi là trò cười, nhất là khi căn cơ ở Ung Đô của họ còn chưa vững, cho nên không thể nào phản bác lại được. Giờ Lục Tuyết Oánh lại nằng nặc đòi gả cho người ta, thế chẳng phải lại khiến cha con ông mất mặt tiếp sao?
Nhưng đây là đích nữ duy nhất của ông, là đứa con ông nâng niu chiều chuộng suốt từ bé. Cuối cùng Lục Vĩnh Niên chỉ biết bất lực mà nói: "Thôi, dù gì thì cũng mất mặt lắm rồi, thêm lần này cũng chẳng nhằm nhò gì."
Lục Vĩnh Niên nói xong thì hai vai rũ xuống. Lục Tuyết Oánh cảm nhận rõ dường như phụ thân mình đã già đi rất nhiều. Nhưng vì hạnh phúc của mình, cũng vì sự theo đuổi duy nhất suốt bao lâu qua, nàng chỉ còn biết áy náy với phụ thân chứ chẳng còn cách nào khác.
"Tạ ơn phụ thân!" Lục Tuyết Oánh quỳ dưới đất, dập đầu thật mạnh với Lục Vĩnh Niên.
"Nha đầu này, mau đứng lên." Lục Vĩnh Niên vội vàng đỡ Lục Tuyết Oánh dậy.
"Nhưng cũng phải nói cho rõ, nhỡ Vương lão Tứ vẫn không đồng ý thì sao?" Lục Vĩnh Niên nghiêm túc dò hỏi.
"Vậy thì con cũng hết hy vọng với hắn. Khi đó thì phụ thân cứ tìm đại một người rồi gả con đi là được." Lục Tuyết Oánh ngậm ngùi nói.
Nàng chỉ muốn tranh đoạt cho mình lần cuối này mà thôi. Nếu người đó đã đến mức này rồi mà vẫn không đồng ý, thì chỉ có thể nói hắn hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến nàng cả, nàng cũng không cần phải đa tình với hắn nữa.
Thấy con gái mình nói vậy, Lục Vĩnh Niên cũng coi như an tâm, cũng may nàng chưa mù quáng mà bám mãi lấy một kẻ vô tình với mình.
Lục Vĩnh Niên vỗ vai con gái, thở dài nói: "Nếu Vương lão Tứ vẫn không đồng ý thì chỉ có thể nói tên nhóc đó không có phúc mới đi từ bỏ một người con gái thích mình đến vậy."
Khi biết tin này, Lục phu nhân cũng chỉ biết lắc đầu mà thở dài, thấy con gái mình không đáng phải làm vậy.
Cùng lúc đó, Thành Quốc Công phủ cũng diễn ra một màn y như vậy, chỉ là Thành Uyển còn chưa đưa ra suy nghĩ thật lòng của mình thì đã bị phụ thân mẫu thân trấn áp rồi.
Nếu là hồi trước, Thành Uyển được gả cho Vương Dụ Tuần là chuyện mà gia đình họ cầu cũng không được. Nhưng bây giờ Vương Dụ Tuần đã bị tàn phế, hơn nữa con đường làm quan cũng bị đóng lại.
Thành Tiêu Chí – phụ thân của Thành Uyển cho rằng, con gái ông được Quốc Công phủ nuôi dưỡng lớn khôn như vậy, há có thể gả cho một kẻ vô dụng với gia tộc như thế?
Mẫu thân của nàng thì cho rằng, con gái mình vẫn nên được gả cho người nhà bà thì hơn, ít ra thì sau này sẽ không bị ức hϊế͙p͙ khi ở đó.
Thành Uyển bị nhốt trong phòng không cho ra ngoài, nàng chỉ biết khóc lóc cả ngày mà thôi.
Trong khi Thành Uyển bị nhốt lại và không có nguồn tin gì cả, thì Lục Vĩnh Niên – Ngự sử đại nhân mới nhậm chức chưa lâu đã mời bà mai đến, rồi tự mình cùng bà mai tới Hòa Thuận Hầu phủ để cầu hôn thay cho đích nữ Lục Tuyết Oánh của mình.
Việc này khiến Hòa Thuận Hầu phủ rơi vào thế bị động. Dù cho mối hôn sự này không thành, khi bị truyền ra ngoài cũng chỉ có bên nhà gái là chịu thiệt, nhưng trước mắt chuyện hôn sự của Vương Dụ Tuần cũng đành phải tạm thời gác lại.
Vương Tử Nghĩa đích thân tiếp kiến Lục Vĩnh Niên.
Hai người họ vốn không thân quen, hơn nữa lại còn mới kết thù. Nhưng với hành động cao cả như vậy của Lục Tuyết Oánh, lại thêm lòng yêu con tha thiết của Lục Vĩnh Niên y hệt như ông yêu thương Vương Tự Bảo vẫn khiến Vương Tử Nghĩa thấy rất khâm phục. Cho nên ông cũng thấy đồng cảm với Lục Vĩnh Niên.
"Tam ca, rốt cuộc huynh nghĩ thế nào vậy?" Vương Tự Bảo vẫn luôn chỉ nhìn nhận Lục Tuyết Oánh từ góc độ của người ngoài cuộc, bởi vậy nên trong khi tất cả mọi người đều không công nhận người này, Vương Tự Bảo lại thấy rất cảm phục nàng ấy.
Nói thật thì trong mắt của Vương Tự Bảo, Lục Tuyết Oánh là một người con gái rất dũng cảm.
"Chẳng nghĩ gì cả." Vương Dụ Tuần vừa uống thuốc, vừa bình tĩnh nói.
Hắn vốn muốn nhân cơ hội này để xua những kẻ mơ mộng hão huyền với mình đi, trong đó kẻ đứng mũi chịu sào chính là Lục tiểu thư kia. Chẳng ngờ chuyện này cũng chẳng ngăn được hành động điên cuồng của nàng với hắn.
Hắn nghĩ thế nào về người con gái này? Nhất thời hắn không nghĩ ra được.
Nếu để Vương Tự Bảo giải thích thì nhất định là Vương Dụ Tuần không có cảm giác gì với Lục Tuyết Oánh, Lục Tuyết Oánh không phải tuýp người mà hắn thích.
Thế còn Thành Uyển thì sao?
Với Vương Dụ Tuần thì nàng chỉ là một thứ đồ thay thế có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ là thứ đồ thay thế này coi như lọt được vào mắt hắn. Tất nhiên cũng chỉ là lọt được vào mắt mà thôi.
Đương nhiên Vương Tự Bảo hy vọng người đến lần này sẽ là Thành Uyển. Nhưng cô lại nhận được tin báo rằng Thành Uyển đã bị phụ thân mẫu thân giam lỏng rồi.
Mặc dù chuyện này không thể trách Thành Uyển được, tuy vậy nàng lại không kiên định được với Tam ca của Vương Tự Bảo như Lục Tuyết Oánh.
Có lẽ là do chưa đủ yêu. Dù gì thì giữa Thành Uyển với Vương Dụ Tuần cũng chưa nảy sinh tình cảm thắm thiết. Chắc là cũng chỉ có thể coi như mới ở giai đoạn đầu, khi mà hai bên mới chỉ dừng lại ở mức có thiện cảm với đối phương.
Tình cảm là một thứ không thể vượt qua được thử thách. Nếu không có lần thử thách này, hẳn Vương Dụ Tuần sẽ thành một đôi với Thành Uyển. Nhưng giờ, cho dù Vương Dụ Tuần lành lặn mà đứng trước mặt mọi người, họ cũng chẳng thể có lại cảm xúc như lúc ban đầu nữa.
Khi được con gái báo cho mình biết con trai vẫn không đồng ý, Vương Tử Nghĩa liền khéo léo mà nói rằng mình có thể thay Lữ Hồng Bác – con trai cả của sư phụ của con gái mình nhận mối hôn sự này.
Tiếp xúc suốt thời gian qua, Vương Tử Nghĩa rất hài lòng với nhân phẩm của hai huynh đệ nhà họ Lữ này.
Mặc dù ban đầu hai người họ có hơi viển vông, nhưng dần dà cũng đã tích lũy được vốn sống, ngày càng trở nên tích cực và có chí tiến thủ, làm gì cũng nghiêm túc cẩn thận.
Mặc dù Vương Tử Nghĩa không nhận hai huynh đệ họ Lữ làm đồ đệ, nhưng họ nói rằng dù có làm bán đồ đệ của ông cũng được. Bởi vì bây giờ Vương Tử Nghĩa đã là Đại học sĩ nhất phẩm của đương triều, không còn có nhiều thời gian để dạy Vương Tự Bảo với Lâm Khê như hồi trước nữa, nhưng thi thoảng cũng sẽ chỉ điểm vài điều về việc học của họ.
Vương Tử Nghĩa tin rằng Lữ Hồng Bác và Lữ Hồng Vĩ sau này nhất định sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho Lâm Khê và Vương Tự Bảo, không cần phải lo lắng về tiền đồ của họ nữa, cho nên mới nói đến mối hôn sự này với Lục Vĩnh Niên.
Vì cũng rất thương yêu con gái mình như Lục Vĩnh Niên, nên Vương Tử Nghĩa nói thật: "Lục lão đệ, vi huynh cũng nói thẳng luôn, con gái của huynh là người tốt, nhưng qua chuyện này, về sau nếu muốn gả cho danh gia vọng tộc ở Ung Đô này thì e là rất khó."
Lục Vĩnh Niên cười khổ: "Đành chịu, nha đầu nhà đệ là đứa ngốc mà."
Truy cập fanpage https://facebook.com/thichtruyen247 để tham gia các event hấp dẫn.
Vương Tử Nghĩa nói tiếp: "Hẳn đệ cũng đã nghe nói tới bán đồ đệ này của ta, là đích trưởng tử của sư phụ Bảo Muội nhà ta. Mặc dù ở chuyện nam nữ, phụ thân hắn cũng giống với bao nam nhân khác, nhưng đứa trẻ này với đệ đệ của hắn tới giờ còn chưa từng tới gần nữ sắc, hơn nữa nhân phẩm cũng rất tốt. Về tương lai của chúng, nếu Lục lão đệ yên tâm gả con gái cho hắn, chắc chắn sau này con gái của đệ sẽ có được phong hiệu."
Nhắc đến chuyện Lữ Hồng Bác và Lữ Hồng Vĩ chưa từng đến gần nữ sắc, lý do thứ nhất là vì Lư thị dạy dỗ nghiêm khắc, thứ hai là vì khi ở đất tộc, hai người họ không được xem trọng, chẳng mấy ai chủ động tìm đến kết duyên. Đương nhiên đến cùng thì cũng vì hai người họ biết giữ mình trong sạch.
Lục Vĩnh Niên cũng chẳng vì bị Vương Tử Nghĩa từ chối hôn sự mà có suy nghĩ gì khác, tuy có chút thất vọng, nhưng đây là kết quả đã lường trước.
Khi trở về từ Hòa Thuận Hầu phủ, Lục Vĩnh Niên liền cho gọi vợ con mình tới, kể lại chuyện hôm nay cho họ nghe. Chuyện Vương Tử Nghĩa mai mối cũng kể hết.
Dù rất đau lòng nhưng Lục Tuyết Oánh vẫn đưa ra một quyết định mạnh bạo, chính là chấp nhận hôn sự với Lữ Hồng Bác.
Đã không gả được cho Vương Dụ Tuần thì gả cho ai mà chẳng như nhau?
Nhất là khi biết Lữ Hồng Bác vẫn giữ mình trong sạch thì nàng càng quyết tâm gả cho người đó. Dù gì thì một trong những lý do mà nàng thích Vương Dụ Tuần cũng là bởi hắn giữ mình.
Khi biết được tin này, Vương Tự Bảo chỉ biết sửng sốt.
Chuyện gì thế này? Quả là một bước ngoặt đáng kinh ngạc!
Nàng báo tin này cho Lư thị biết, Lư thị vui mừng khôn xiết. Hôn sự của con trai cả vậy mà đã được định đoạt nhanh như thế, mà đối tượng còn là con gái của Ngự sử tứ phẩm nữa chứ.
Mặc dù bà cũng nghe nói đến những chuyện hoang đường mà Lục Tuyết Oánh đã làm, nhưng cô gái này khi biết tin cánh tay của Vương Dụ Tuần bị tàn phế mà vẫn kiên quyết muốn gả cho hắn thì quả thực rất đáng khâm phục.
Bà gọi riêng Lữ Hồng Bác tới rồi kể lại chuyện này cho hắn nghe.
Vị hôn thê hồi trước của Lữ Hồng Bác hủy hôn với hắn chỉ vì hắn không có của cải gì, cho nên dù chưa gặp Lục Tuyết Oánh, hắn đã rất có thiện cảm với nàng.
Vương Tự Bảo cứ cảm thấy nếu cứ thế mà đã quyết định hôn sự giữa Lục Tuyết Oánh và Lữ Hồng Bác thì thật quá qua loa, cho nên cô cho rằng nên âm thầm sắp xếp cho hai người này gặp mặt thì hơn.
Đã dám theo đuổi Vương Dụ Tuần thì gặp riêng vị hôn phu cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn với Lục Tuyết Oánh cả.
Khi nhận được thư của Vương Tự Bảo, Lục Tuyết Oánh chẳng nghĩ ngợi gì đã viết thư hồi âm, rồi đưa cho Tinh Thiên để gửi lại cho cô bé.
Cứ như thế, ba ngày sau, Vương Tự Bảo đưa Vương Hử đến phố ẩm thực ở khu thành Tây.
Lữ Hồng Bác cũng ăn mặc chỉn chu rồi vui vẻ đến đó.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247