Động tác của danh y ẩn dấu thân phận Mã Tử Kiến này khá nhanh nhẹn, sau hai đến ba lần đã băng bó ổn thỏa vết thương trêи người Vương Dụ Tuần. Cuối cùng hắn kê thêm cho Vương Dụ Tuần mấy thang thuốc thủc đẩy khép miệng vết thương.
Theo Vương Tự Bảo, xử lý ngoại thương tuy rất quan trọng, nhưng việc tiêu viêm, ngăn ngừa nhiễm trùng sau đó cũng không thể xem nhẹ.
Vì thế lại kiến nghị Mã Tử Kiến kê thêm cho Vương Dụ Tuần mấy chén thuốc thanh ôn giải độc.
Bởi vì những kiến thức rửa vết thương nhiều lần ban nãy của Vương Tự Bảo đã khiến Mã Tử Kiến nhận thức được rằng Vương Tự Bảo không tầm thường. Lần này đương nhiên hắn cũng nghe theo đề xuất này của cô.
Khi Mã Tử Kiến kê đơn thuốc xong, Tưởng thị lập tức sai người đến mở nhà kho, lấy thuốc rồi sắc thuốc.
Ở đây hầu như mỗi gia đình đều chuẩn bị một ít thảo dược trong nhà, có người trong của hồi môn của con dâu đến nhà mới cũng có không ít thảo dược, đương nhiên trong đó có rất nhiều các loại dược liệu quý.
Vương Tự Bảo lại nhớ đến Vương Hử và Vương Tông chiều nay mới bị kinh sợ, cho nên đưa Mã Tử Kiến đến Thần Hi Viện và Bảo Châu Viện khám bệnh cho hai đứa nhỏ.
Sau khi bắt mạch cho hai đứa nhỏ, Mã Tử Kiến liền kê cho hai đứa mấy chén thuốc an thần.
Vương Hử và Vương tông uống thuốc liền ngủ say, Lâm Khê tiễn Vương Tự Bảo về Bảo Châu Viện.
Lúc sau Lâm Khê đem người đi ra ngoài tìm kiếm manh mối, Vương Tự Bảo thì sai người mời Triệu thị đến.
"Đại tẩu". Nhìn thấy Triệu thị, Vương Tự Bảo đúng dậy chào hỏi.
Triệu thị trả lễ xong, liền bắt đầu khóc lóc sướt mướt nói: "Hử ca nhi đâu rồi? Hử ca nhi có bị thương không? Muội phải biết rằng, giờ ngoài Hử ca nhi ra ta không còn gì cả, muội rủ lòng thương trả Hử ca nhi lại cho ta được không? Hử ca nhi chỉ có thể đi theo người mẫu thân như ta thì mới có thể an toàn được. Ta cũng không mong Hử ca nhi có tiền đồ gì, dù sao trong tương lai nó cũng không giành được chức tước gì, muội trả nó lại cho ta đi."
Nói xong những lời này, Triệu thị liền muốn quỳ xuống trước mặt Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo nhìn Triệu thị, lông mày nhíu chặt lại.
Sao đến lúc này rồi, Đại tẩu nhà mình còn không biết nghĩ lại, chẳng lẽ định vò mẻ chẳng sợ sứt sao?
Hiển nhiên không cần Vương Tự Bảo phải ra tay, Lương Thần và Mỹ Cảnh đã cản Triệu thị đang muốn quỳ xuống lại.
Vương Tự Bảo lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ rằng ta nhận không nổi cái quỳ này của tẩu. Tuy rằng ta chưa từng làm khó tẩu, nhưng đừng quên ta không những là Quận chúa do Hoàng thượng đích thân phong nhị phẩm mà còn có phong hào."
Triệu thị bị mấy câu nói này của Vương Tự Bảo làm cho cả kinh, quả thực theo thói quen không để ý đến thân phận thật sự của Vương Tự Bảo mới muốn gây khó dễ cho cô. Không ngờ nàng ta tính toán sai rồi.
Vương Tự Bảo liếc mắt nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Chiều nay Hử ca nhi bị kinh sợ, ta gọi tẩu đến không phải vì việc gì khác, mà chính là muốn để tẩu ở cạnh chăm sóc nó, tiện thể xoa dịu mối quan hệ mẫu tử giữa hai người." Nói xong câu này, Vương Tự Bảo ngẩng đầu nhìn Triệu thị vẫn đang đứng, cũng không bảo nàng ta ngồi xuống, chỉ hỏi một câu: "Chắc hẳn tẩu vẫn chưa rõ, sao hơn một năm nay Hử ca nhi không muốn chủ động đi gặp tẩu đúng không?
Triệu thị hồ đồ lắc đầu, chẳng lẽ không phải vì Bảo Muội ngăn cản không cho Hử ca nhi gặp mình sao?
Vương Tự Bảo thật không rõ Triệu thị trước khi xuất giá sao có thể dành được mỹ danh, mà khiến Vương Dụ Trạch chọn nàng làm vợ cả. Hoặc là phụ nữ sau khi lấy chồng sinh con, chỉ số thông minh đều giảm mạnh? Mang thai một lần ngốc ba năm? Vương Hử hết năm nay cũng được sáu tuổi rồi, chẳng lẽ Triệu thị ngốc gấp hai lần người khác rồi mà vẫn không dừng lại.
Vương Tự Bảo dứt khoát không chơi những trò chơi có độ khó cao như kiểu ngươi đoán, ta đoán. Cô chỉ chiếc ghế đối diện nói: "Đại tẩu, tẩu ngồi xuống trước đã. Nếu hôm nay đã mời tẩu đến đây, chúng ta vẫn là nên nói thẳng ra, có điều gì không hiểu, nên hỏi thì tẩu cứ hỏi. Có việc gì tẩu cần giải quyết, ta sẽthử làm giúp tẩu. Nhưng dù là việc gì thì cũng hi vọng tẩu nghe ta phân tích rõ ràng rồi hẵng quyết định."
Vương Tự Bảo ra hiệu bảo Lương Thần và Mỹ Cảnh lui ra ngoài.
Hai người nhận được lệnh liền dẫn theo nha hoàn của Triệu thị cùng đi ra khỏi phòng, rồi đóng cửa phòng lại.
Chờ người ngoài đi ra, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Vừa rồi ta hỏi tẩu tại sao Vương Hử không muốn chủ động gặp tẩu, không vì lý do nào khác mà là vì mỗi lần tẩu gặp Vương Hử xong đều khóc lóc sướt mướt. Ta không biết tại vì sao tẩu lại khóc trước mặt Hử ca nhi? Chẳng lẽ để giành sự đồng cảm? Nhưng tẩu có điểm gì xứng đáng được đồng cảm? Từ khi tẩu được gả đến Hòa Thuận Hầu phủ, chúng ta đã đối xử tệ bạc với tẩu bao giờ chưa?"
Khi nói những câu cuối, giọng Vương Tự Bảo hơi lạnh, khiến cơ thể Triệu thị không nhịn được mà run rẩy.
Trước cái nhìn chăm chú của Vương Tử Bảo, nàng ta vội vàng lắc đầu nói: "Không có."
"Trong trí nhớ của ta, ban đầu Đại ca ta cũng đối xử với tẩu khá tốt. Từ khi thành thân đến trước khi tẩu mang thai, Đại ca ta hầu như không đi đến thông phòng của huynh ấy nữa." Giống như đang ở trong hồi ức, giọng nói của Vương Tự Bảo cũng trở lại vui vẻ như ban đầu.
Triệu thị cũng chìm đắm vào trong những ký ức tốt đẹp hồi mới vừa thành thân. Hồi đó, vợ chồng hai người bọn họ gắn bó keo sơn, cả ngày dính lấy nhau. Nhưng những ngày tươi đẹp như vậy dường như không được bao nhiêu.
Sau khi thoát khỏi hồi ức, Triệu thị ngẩng đầu nhìn Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo mỉm cười, tiếp tục nói: "Những ngày tháng như vậy dường như chưa trôi qua bao lâu, tẩu đã mang thai đúng không?"
Triệu thị gật đầu.
"Sau đó tẩu liền rộng lượng nâng nha hoàn bên cạnh và nha đầu thông phòng trước đây của Đại ca ta lên làm di nương." Vương Tự Bảo nói đến đây lại nhìn Triệu thị.
Thấy nàngta chăm chú nhìn mình, rõ ràng rất chuyên tâm đang nghe mình nói, cô liền tiếp tục: "Cũng từ lúc đó trở đi, tẩu dành tất cả tinh thần và sự chú ý lên đứa con trong bụng. Bởi vì tẩu nghe lời mẫu thân mình, biết chồng trước sau đều không đáng tin cậy, tương lai thật sự chỉ có thể dựa vào đứa con trai mình sinh ra mà thôi."
Triệu thị kinh ngạc nhìn Vương Tự Bảo, những lời này đúng là mẫu thân nàng ta đã nói với nàng ta.
Mẫu thân nàng ta bảo nàng ta rộng lượng một chút, không có việc gì đừng phát cáu với những tiểu thϊế͙p͙ thông phòng đó. Tương lai tiểu thϊế͙p͙ và thông phòng của phu quân mình sẽ ngày càng nhiều lên, làm sao rảnh để tức giận cho hết?
Tương lai chỉ cần phu quân mình có thể cho mình thể diện của một người vợ cả nên có là được.
Nam nhân mãi mãi sẽ không chỉ sống bên cạnh một người vợ. Duy chỉ có con trai mới có thể chống đỡ gia đình, chỉ cần có con trai làm chỗ dựa, những ngày tháng tương lai sẽ không cần lo lắng.
Vì để bảo vệ đứa bé trong bụng, nàng ta liền không cho Vương Dụ Trạch đến gần mình. Để trấn an Vương Dụ Trạch, nàng ta nâng thông phòng trước đây của Vương Dụ Trạch và nha hoàn hồi môn của nàng ta lên làm di nương.
Tuy rằng nhìn phu quân của mình đến phòng người khác nàng ta cũng rất đau khổ, nhưng mẫu thân đã nói rồi, đây là việc mà mỗi người vợ cả đều phải trải qua. Nàng ta đã nhìn mẫu thân nàng ta như vậy mà trưởng thành.
Khi Triệu thị thuận lợi sinh ra Vương Hử, Vương Dụ Trạch vốn đã từng hi vọng sẽ sống hòa hợp với vợ như trước. Nhưng mỗi lần ở trước mặt Vương Dụ Trạch điều Triệu thị nhắc đến nhiều nhất đều là Vương Hử. Lâu ngày cộng thêm việc Triệu thị yêu chiều Vương Hử quá mức và có thành kiến với muội muội nhà mình, tình cảm của Vương Dụ Trạch với nàng ta ngày càng nhạt đi, kết quả sau này đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Nhìn vẻ mặt ân hận của Triệu thị, Vương Tự Bảo bùi ngùi nói: "Đại tẩu à, nói cho cùng là do tẩu không tin tưởng Đại ca ta, mới đẩy Đại ca ta ra xa."
Triệu thị cúi đầu nói: "Là vậy sao? Nam nhân không phải đều thích nữ nhân rộng lượng hiền lương sao? Ta làm như vậy chẳng lẽ là sai?"
Từ khi sinh ra đến nay, nàng ta vẫn luôn được dạy như vậy. Vợ chồng hai bên phải tương kính như tân, vợ phải xem chồng là trời, lúc nào cũng phải nghĩ cho chồng mình. Vợ không được ghen tuông với tiểu thϊế͙p͙, cần phải khoan dung độ lượng vân vân.
Vương Tự Bảo giải thích: "Có thể ở nhà khác thì những việc này không xem là sai. Nhưng khi so sánh với cuộc ngọt ngào của vợ chồng Nhị ca Nhị tẩu, ai mà chẳng hi vọng cuộc sống của mình cũng được hòa thuận vui vẻ như vậy?" Đọc truyện tại đây
Triệu thị biện minh cho chính mình: "Nhưng bọn họ đã quen nhau trước khi thành thân, hơn nữa tình cảm phu thê giữa hai người vẫn luôn rất tốt, giống như muội và Khê ca nhi vậy, đều là tình cảm vun đắp từ lúc nhỏ."
Vương Tự Bảo không tán thành nói: "Tình cảm đều là chỗ dựa. Tẩu đã cảm thấy chúng ta đi trước tẩu và Đại ca ta mấy bước, vậy tại sao hai người không thể chậm chậm đuổi theo sau. Vả lại, tình cảm vốn dĩ không có trước sau, hai người vừa ý nhau, cho dù là trong nháy mắt cũng có thể ân ái đi hết cả cuộc đời. Nếu như không vừa ý nhau, chỉ sợ cả đời cố gắng thế nào cũng không được. Những ngày tháng ban đầu của tẩu và Đại ca ta cũng rất ngọt ngào, là có cơ sở. Vấn đề là sau này tẩu vứt bỏ huynh ấy trước."
"Thật là như vậy sao? Ta không có, ta không hề nghĩ tới việc sẽ vứt bỏ phu quân." Triệu thị nỉ non nói.
"Ta cũng không hiểu nhiều, ta chỉ biết, việc gì cũng cần cho đi mới có thể nhận lại. Vấn đề của tẩu và Đại ca ta tẩu quay về từ từ suy nghĩ. Chúng ta nói về chuyện của Hử ca nhi."
Có lẽ bản thân mình đã sai thật rồi, nhưng trước giờ chưa từng có ai nói với nàng ta những điều này.
Nếu như trước đây Vương Tự Bảo và Triệu thị nói chuyện về Hử ca nhi, nàng ta căn bản sẽ không ôn hòa nhã nhặn nghe Vương Tự Bảo nói. Trong nhận thức của nàng ta, Vương Tự Bảo đã cướp con của mình.
Lần này Triệu thị chân thành nói: "Muội nói đi, ta muốn nghe."
Triệu thị như vậy khiến Vương Tự Bảo lựa chọn nói thẳng thắn: "Trước khi Đại ca ta chưa rời khỏi Ung Đô, huynh ấy luôn là người kế vị tương lai của Hòa Thuận Hầu phủ, Hử ca nhi cũng tương tự như vậy. Làm một người kế vị của một gia tộc cần phải quả cảm, làm việc cũng phải trách nhiệm. Nhưng tẩu đã nghĩ đến những điều này chưa? Tẩu lúc nào cũng so sánh ta với Hử ca nhi, nhưng tẩu phải biết ta là con gái, con gái thế gia thì sẽ được nuông chiều lớn lên. Sau này chúng ta cũng không phải gánh trách nhiệm gì với gia tộc, chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, xinh đẹp, tương lai sẽ có một cuộc hôn nhân mang lại lợi ích cho gia tộc, đây cũng chính là sự đóng góp to lớn nhất của con gái thế gia. Thử hỏi Đại tẩu, con trai với con gái sao có thể dùng một cách thức để nuôi dưỡng?"
Triệu thị hơi hối hận nói: "Nhưng hiện tại Hử ca nhi không có cái gì cả?"
Chức tước đã nhường, tương lai Hử ca nhi còn có cơ hội gì?
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com