"Nhị ca, bọn muội tới rồi." Vừa trông thấy Vương Dụ Phổ, Vương Tự Bảo vô cùng vui vẻ.
Trọng trách trêи người vị ca ca này càng ngày càng nặng, cũng càng ngày càng bận rộn hơn. Bình thường ngay cả người muội muội ruột là cô cũng rất ít khi có thể nhìn thấy hắn. Cũng tới lúc phải sắp xếp một vài người giúp hắn gánh vác rồi.
Ở hiện đại, một công ty và một xí nghiệp kinh doanh có tốt hay không, không phải chỉ dựa vào một mình ông chủ cố gắng là được.
Vương Dụ Phổ xoa đầu Vương Tự Bảo, thấy Vương Tự Bảo mặc nhiều quần áo, cũng không bị lạnh thì yên tâm.
"Phụ thân, con rất nhớ phụ thân." Vương Tông được Lâm Khê thả ra đúng lúc.
Ghét nhất mấy người ca ca này của Bảo Muội, Bảo Muội đã lớn như vậy rồi, thế mà lúc nào cũng động tay động chân. Áp suất trêи người Lâm Khê rất thấp, khiến Vương Hử lui về sau một bước, không tiến lên hành lễ với Vương Dụ Phổ.
"Phụ thân cũng nhớ con. Ngày hôm qua ở chỗ của tiểu cô cô con có ngủ ngon không?" Mấy ngày nay Vương Dụ Phổ thật sự rất bận, không có thời gian ở bên vợ con.
"Ngon ạ. Hôm qua tiểu cô cô còn dạy con đọc chữ nữa đấy." Lúc nói đến đọc chữ, Vương Tông còn tự hào ưỡn thẳng ngực nhỏ, giống như đã làm một chuyện lớn người khác không ai biết làm vậy.
"Tốt quá. Tông ca nhi trưởng thành rồi, cũng hiểu chuyện rồi. Mấy ngày nay nhất định phải nghe lời tiểu cô cô, đã biết chưa?" Vương Dụ Phổ nói xong thì yêu thương xoa đầu Vương Tông.
"Vâng." Vương Tông gật đầu dõng dạc đáp.
Dù phụ thân cậu không nói, cậu cũng sẽ nghe lời tiểu cô cô.
Mấy người vừa ngồi vào chỗ, bên ngoài đã có người không ngừng thúc giục Vương Dụ Phổ.
Vương Dụ Phổ cảm thấy vô cùng có lỗi, bản thân muốn tiếp đón đệ đệ, muội muội và nhi tử nhà mình thật tốt cũng không được. Thế nhưng không có cách nào, ngày hôm nay thật sự có quá nhiều người tới nơi này, hơn nữa ngay cả Đông cung Thái tử và mấy vị hoàng tử cũng qua đây tham gia náo nhiệt, những chưởng quỹ, quản sự kia căn bản không đối phó nổi.
Chờ Vương Dụ Phổ ra ngoài, Vương Tự Bảo nói: "Lâm Khê, Tam ca, các huynh cũng nhìn thấy rồi đúng không. Những năm gần đây một mình Nhị ca thật sự quá cực khổ. Vậy nên ta muốn để vài vị đường ca nhà Nhị thúc và Tam thúc qua đây giúp hắn. Đương nhiên huynh đệ ruột cũng còn phải tính toán rõ ràng. Ta chỉ muốn để bọn họ tới hỗ trợ, chứ không hề muốn cho bọn họ nhập hội. Bằng không chắc chắn sau này sẽ có không ít phiền phức."
"Chuyện này muội thành thạo hơn Tam ca, tới lúc đó muội và Nhị ca thương lượng là được rồi." Vương Dụ Tuần cũng biết, mấy năm nay việc làm ăn ở bên ngoài của đại phòng bọn họ càng ngày càng nhiều, cũng kiếm được càng ngày càng nhiều tiền, nhị phòng và tam phòng đều có ý kiến. Thế nhưng những thứ này đều là tài sản riêng của Bảo Muội và Nhị ca bọn họ, người khác cũng không cách nào dính vào được, cho nên chỉ có thể lén lút oán giận vài câu mà thôi.
Bây giờ nghe Bảo Muội nói như vậy, xem ra cô muốn cho bọn họ một vài cơ hội kiếm tiền để xoa dịu mâu thuẫn đây.
Lâm Khê kéo tay của Vương Tự Bảo nói: "Giao cho Nhị ca của muội làm, muội đừng uổng công lo nghĩ."
Vương Tự Bảo biết Lâm Khê quan tâm mình, vì vậy mỉm cười gật đầu: "Được."
Đợi tới giữa trưa, bọn họ được cho hay, ở đại sảnh đã sắp xếp xong vị trí cho họ, mấy người bèn đứng dậy đi về phía trước.
Bởi đại sảnh không ấm áp như trong phòng riêng, cho nên Lâm Khê vẫn chu đáo phủ thêm áo choàng cho Vương Tự Bảo, sau đó nắm tay Vương Tự Bảo cùng cô sóng vai đi ra ngoài.
Họ vừa ra khỏi cửa liền thấy Thành Uyển và mấy người ca ca cùng biểu ca của nàng đi ra từ một gian phòng riêng khác.
Phòng riêng của đám Vương Tự Bảo đương nhiên là phòng chuyên dụng đặc biệt để lại cho người Hầu phủ bọn họ. Ngoài ra ở chỗ này còn có mấy phòng riêng lớn dành cho Vương Dụ Phổ dùng khi khẩn cấp.
Chủ yếu là cân nhắc đến lúc chuyện làm ăn quá thịnh vượng, nếu như những người có quan hệ tốt với Hầu phủ, hoặc là những người có thân phận cao quý như Thái tử, hoàng tử vân vân tới mà không đặt được phòng, thì để cho bọn họ dùng. Như vậy vừa không đắc tội người ta, mà còn có thể kiếm được một cái nhân tình, nhân tiện còn có thể làm cho những người đó cảm thấy vô cùng có thể diện.
Mà những phòng riêng khác cách nơi này khá xa.
Hôm nay có rất nhiều người tới phố ẩm thực, tất cả mọi người đều muốn không phải ra khỏi Ung Đô cũng có thể thưởng thức được dê nướng nguyên con của Man Cương. Vì vậy, tất cả phòng phổ thông đều đông nghịt, phòng riêng ở chỗ này bèn được mở ra, cho một vài người quen biết dùng.
Phòng riêng của bọn Thành Uyển đương nhiên là do Vương Tự Bảo đặc biệt sắp xếp.
"Uyển tỷ tỷ, các tỷ cũng tới rồi." Vương Tự Bảo chủ động chào hỏi Thành Uyển, vừa nói vừa nghịch ngợm chớp đôi mắt to xinh đẹp.
"Ừm. Nghe nói hôm nay nơi này có dê Man Cương nướng nguyên con, cho nên ta bèn năn nỉ các ca ca đưa ta cùng đi. Phải rồi, mấy vị này là ca ca của ta, muội đều đã gặp rồi, ta cũng không giới thiệu cho muội nữa. Mấy vị còn lại là biểu ca của ta, hai vị này một người là biểu tỷ của ta, một người là biểu muội của ta." Thành Uyển nhiệt tình lôi kéo Vương Tự Bảo giới thiệu cho cô.
Vương Tự Bảo đưa mắt nhìn, ôi, một gia đình thật là lớn.
Vì vậy cô khẽ gật đầu với mấy người đó, xem như là chào hỏi.
Chung quy thân phận của cô vẫn còn ở đây, mấy người kia sau đó vội vàng gật đầu đáp lễ.
Thành Uyển cười hì hì: "Hiếm có được một lần các biểu ca, biểu tỷ và biểu muội của ta tới Ung Đô, bèn tới đây cổ vũ cho bọn muội, cũng tiện thể xem náo nhiệt."
Làm tốt lắm!
Như vậy thì càng không nhìn ra là hai người cố ý rồi.
Vương Tự Bảo vốn còn muốn cùng đi với Thành Uyển, nhưng lại bị Lâm Khê quả quyết kéo đến bên cạnh mình, đồng thời khẽ dặn dò: "Hôm nay có quá nhiều người, muội phải luôn ở cạnh ta. Ngoài ra, đừng quên trông coi Hử ca nhi và Tông ca nhi."
Vương Tự Bảo chỉ cười, hơi ngượng ngùng nói: "Ôi! Huynh không nhắc nhở thì ta cũng suýt chút nữa là quên mất."
Đối với chuyện Vương Tự Bảo không chú ý tới bản thân, Lâm Khê chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Vương Dụ Tuần thì đứng xa xa ở phía sau, nhìn đại gia đình của Thành Uyển, không lên tiếng.
Đại sảnh được thu dọn lại một lần nữa, cửa hông gần với hậu viện được mở ra. Bên ngoài chỗ cửa hông này dùng đá vây bốn vòng tạo thành tường rào thấp bé.
Bên trong tường rào đang đốt lửa hừng hực, phía trêи ngọn lửa là dê nướng nguyên con đang được lật không ngừng, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Thỉnh thoảng còn có dầu sôi từ thịt dê rơi trêи lửa, tạo thành âm thanh xoẹt xoẹt.
Vây quanh lửa trại là một tốp nam nữ ăn mặc quần áo và trang sức đặc sắc của Man Cương, vừa múa vừa hát, vô cùng náo nhiệt.
Còn mấy người Vương Tự Bảo thì ở bên trong đại sảnh nhìn ra phía ngoài xem bọn họ nướng thịt và biểu diễn.
Có người tò mò còn xích lại gần quan sát. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com
Hai thằng nhóc Vương Hử và Vương Tông cũng muốn đi tham gia náo nhiệt, nhưng bị Vương Dụ Tuần và Lâm Khê liếc mắt, bèn lập tức cúi đầu đợi. Nhưng cũng không lâu sau hai đứa trẻ đã đứng lên nhìn ra ngoài. Nhưng bởi vì chiều cao quá thấp, phỏng chừng chúng cũng không thấy được gì.
Không lâu sau, rượu sữa Man Cương nóng hổi đã được các tiểu nhị mặc phục sức Man Cương bưng lên.
Để phòng ngừa vạn nhất, ngày hôm nay Tiểu Thiểm và Tiểu Điện cũng được Vương Tự Bảo và Lâm Khê mang tới đây.
Vương Tự Bảo sợ trong ngày này sẽ có người hạ độc để hãm hại phố ẩm thực của bọn họ. Vì vậy, ban nãy đã phái hai chúng nó đi dò xét.
Lâm Khê nếm thử một ngụm rượu sữa, mùi vị không quá đặc sắc, thế là bèn cầm đũa lên, chấm nhẹ một cái vào trong rượu rồi đút cho Vương Tự Bảo.
Thấy Vương Tự Bảo khẽ nhíu mày, cậu biết là cô cũng không quen uống mùi vị này, liền bỏ nó qua một bên.
Nhìn những vị khách khác rất thích, gọi hết chén này tới chén khác, Vương Tự Bảo vốn lo lắng Vương Dụ Phổ cho người ủ nhiều rượu như vậy sẽ không bán được đã an tâm hơn.
"Vương Bảng nhãn." Một giọng nói trong trẻo dễ nghe truyền đến, không cần nhìn cũng biết là ai tới.
Vốn ngày hôm nay lúc ra cửa mấy người Vương Tự Bảo còn đang thấy khó hiểu, tại sao không thấy thần giữ cửa chặn ở ngoài cổng? Thì ra người ta cũng tính toán kỹ rồi, có thể tới bên này thử.
Ở trước mặt mọi người mà bị một nữ nhân gọi, muốn không làm cho người khác chú ý cũng rất khó, huống hồ nhân vật chính còn là Vương Dụ Tuần và Lục Tuyết Oánh đang khiến cả Ung Đô ồn ào xôn xao.
Tất cả mọi người đều bày ra bộ dạng xem kịch vui, nhìn về phía bọn họ.
Hàng lông mày đẹp đẽ của Vương Dụ Tuần nhíu chặt lại, hiển nhiên là chán ghét tới cực điểm. Vương Tự Bảo rất hiểu thói quen này của ca ca nhà mình, nhưng có người lại không biết.
"Vương Bảng nhãn, trùng hợp quá, lại gặp được huynh ở chỗ này." Lục Tuyết Oánh dẫn theo nha hoàn nhà mình chen tới từ trong đám người.
Nàng vô cùng vui vẻ, cũng may mà nghe lời ca ca nhà mình tới đây, mới có cơ hội nói chuyện với người trong lòng ở khoảng cách gần như vậy.
Vương Dụ Tuần nhìn Lục Tuyết Oánh, thản nhiên nói: "Cô là ai? Tại hạ cần phải biết cô sao?"
"Ta…" Lục Tuyết Oánh nhất thời cứng họng, hình như đúng là mình vẫn chưa giới thiệu bản thân với hắn. Thế nhưng thời gian dài như vậy, hẳn là hắn đã hỏi thăm được mình là ai rồi chứ.
Bây giờ hắn nói như vậy là có ý gì?
Vương Dụ Tuần tiếp tục lạnh lùng nói: "Cô từ đâu tới thì trở về đó đi. Tại hạ không hề quen biết cô."
Vừa nghe Vương Dụ Tuần nói như vậy, Lục Tuyết Oánh gấp gáp giới thiệu bản thân: "Ta tên là…"
Khóe miệng Vương Dụ Tuần hơi cong lên, cắt ngang lời tự giới thiệu của Lục Tuyết Oánh: "Ta không có hứng thú muốn biết." Nói xong câu này, Vương Dụ Tuần lại bổ sung: "Lại tiện thể nói với cô một câu, con người của ta ấy à, ghét nhất chính là loại nữ nhân không biết liêm sỉ, cố ý bắt chuyện với nam nhân như cô. Lần sau gặp ta thì phải trốn đi thật xa nhé, không thì đừng trách ta không khách khí."
"Ta…" Một đại tiểu thư như Lục Tuyết Oánh nào đã bao giờ bị người khác làm cho nhục nhã như thế, hơn nữa còn là người mình thích nữa chứ. Thời gian dài như vậy, nàng còn tưởng rằng dựa vào tình cảm thật lòng và sự theo đuổi dũng cảm của mình, Vương Dụ Tuần nhất định sẽ tiếp nhận nàng.
Không ngời người này lại nói năng không nể mặt như vậy, hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người.
Nhìn ánh mắt cười nhạo của mọi người, Lục Tuyết Oánh chỉ muốn tìm một khe hở để chui vào.
Nàng tủi thân nhìn thoáng qua Vương Dụ Tuần, thấy người ta đã coi nàng như không tồn tại, tao nhã uống trà, giống như vừa rồi không hề nói bất cứ lời ác độc nào vậy. Điều này khiến Lục Tuyết Oánh càng thêm xấu hổ bẽ mặt, nước mắt muốn ngăn cũng không ngăn nổi, cứ thế chảy xuống.
Cuối cùng việc duy nhất mà nàng có thể làm chính là oán hận giậm chân, xông ra ngoài.
Sau khi lườm Vương Dụ Tuần, tiểu nha hoàn của nàng cũng giậm chân kêu: "Tiểu thư, chờ ta với" rồi rời đi theo.
Đây mới là Vương Dụ Tuần thật sự, lúc nói chuyện chưa bao giờ nể mặt người khác.
Thành Uyển liếc Vương Dụ Tuần, rồi lại nhìn Vương Tự Bảo một chút, cuối cùng sờ ngực, thầm nghĩ: "May mà mình chưa từng mất mặt theo đuổi Vương Dụ Tuần như vậy."
Vương Dụ Tuần buồn cười nhìn thoáng qua Thành Uyển.
Nếu tiểu nha đầu này cũng quấn lấy mình như vậy, chỉ sợ cũng không lọt nổi vào mắt xanh của hắn đâu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247