Đáp án cho câu hỏi thứ hai của thí sinh này là thả đích tử kia ra vì vô tội.
Hiển nhiên hắn thuộc phe đồng tình.
Ở câu thứ ba, về việc tăng thu cho quốc khố, hắn trả lời rằng nên coi cả Đại Ung như một, tất cả đất ruộng đều nên áp dụng cùng một tiêu chuẩn thu thuế, bỏ đặc quyền của người làm quan.
Với những câu hỏi còn lại, câu trả lời của hắn cũng rất sắc bén, chỉ ra những lỗi sai và khuyết điểm của vấn đề.
Câu cuối cùng hắn trả lời rằng Vĩnh Thịnh đế nên phái lực lượng hùng hậu để hủy diệt quân man di.
Phải nói hắn quả là người có tài, nhưng lời lẽ lại quá căm phẫn tiêu cực.
So ra thì câu trả lời của Vương Tự Bảo và Lâm Khê quá yếu đuối so với hắn.
Đây mới đúng là thanh niên hận đời!
Vĩnh Thịnh đế là vị vua có tư tưởng tiến bộ, ưu điểm lớn nhất của ngài là có thể chấp nhận những cách nghĩ mới lạ và có chính kiến.
Nếu người này lọt được vào mắt Vĩnh Thịnh đế thì chuyện mà Vương Tự Bảo muốn tránh sẽ xảy ra. Bởi vậy, tuyệt đối không thể để người này được Vĩnh Thịnh đế trọng dụng, nếu không hậu quả sẽ khôn lường.
Trong số những người còn lại có một người trả lời khá đơn điệu, chỉ lời mỗi mục câu hỏi về chuyện nông. Tuy nhiên, một vài nhận xét về vấn đề này của hắn khiến Vương Tự Bảo thấy cũng khá thực tế.
Một thí sinh khác thì bất kể vấn đề to nhỏ thế nào cũng đều trả lời tỉ mỉ hết. Nhưng khi nghiền ngẫm kỹ thì không khó để phát hiện ra người này chỉ đang khoác lác, những điều hắn viết ra chẳng có chút hữu dụng nào cả.
Người còn lại thì đóng góp rất nhiều về thủy lợi và các loại công trình.
Vương Tự Bảo dựa theo cách nghĩ của mình để xếp thứ tự những người này, vậy mà lại giống hệt với Lâm Khê. Hai người nhìn nhau cười, quả nhiên là thần giao cách cảm.
Cuối cùng, Vương Tự Bảo chỉ cần đưa ra lời bình về từng ưu nhược điểm trong bài thi của mọi người, chứ không đưa thứ tự mình đã xếp vào. Cô không muốn làm ảnh hưởng đến lựa chọn của Vĩnh Thịnh đế.
Trước khi đưa ra quyết định, Vĩnh Thịnh đế cho gọi Vương Tự Bảo đến.
"Không biết Hoàng biểu cữu cho gọi con tới có chuyện gì?" Sau khi hành lễ, Vương Tự Bảo liền đi thẳng vào vấn đề. Cô biết giờ Vĩnh Thịnh đế không có nhiều thời gian, sáng sớm ngày mai sẽ phải dán kết quả của đợt thi Đình này cho dân chúng biết.
"Bảo Muội à, nếu ta cho người khác làm Trạng nguyên, liệu con có oán giận ta không?" Giọng của Vĩnh Thịnh đế khá nghiêm túc, không hề giống như đang nói đùa.
Tim Vương Tự Bảo đập thịch một cái.
Chết rồi, kẻ đó vẫn lọt được vào mắt Hoàng biểu cữu.
Vương Tự Bảo bình tĩnh lại, từ tốn nói: "Nếu trong lòng Hoàng biểu cữu đã có đáp án, thì Bảo Muội tuyệt đối không có bất cứ lời oán hận nào cả. Nhưng chắc chắn Bảo Muội hẳn sẽ hơi thất vọng." Nói xong thì buồn rầu cúi xuống.
Thấy Bảo Muội như vậy, Vĩnh Thịnh đế cũng không vui chút nào. Nhưng ngài lại cho rằng người này có cách nghĩ và dám nói hơn Vương Dụ Tuần, thích hợp làm Trạng nguyên hơn.
"Vậy con thấy nên cho Tam ca của con làm Bảng nhãn hay Thám hoa hơn? Thám hoa những kì trước đều là những người có tướng mạo xuất chúng, trẫm tin rằng không ai ngoài Tuần ca nhi có thể gánh vác vị trí Thám hoa này." Vĩnh Thịnh đế hỏi với giọng thương lượng.
Vương Tự Bảo ngẩng đầu, đôi mắt đã ướt đẫm. Hơn ai hết, cô biết rõ Vương Dụ Tuần coi trọng kỳ thi lần này thế nào. Nếu ngày mai hắn biết mình không được làm Trạng nguyên, liệu hắn có buồn như cô không, hay là buồn hơn?
Giờ Vương Tự Bảo cực kỳ hối hận vì đã đưa ra việc thay đổi kỳ thi Đình ngay sát lúc thi. Xét cho cùng thì chính cô đã khiến Vương Dụ Tuần mất đi vị trí Trạng nguyên.
Vĩnh Thịnh đế vội vàng kéo Vương Tự Bảo ra trước mặt mình, luống cuống lau nước mắt cho cô bé. Ngài khẽ an ủi: "Bảo Muội đừng khóc, Hoàng biểu cữu làm con buồn rồi. Nếu không thì trẫm để Tuần ca nhi làm Trạng nguyên là được. Con nín đi."
Vương Tự Bảo giận dỗi nói: "Không cần. Làm Trạng nguyên như thế thì chẳng khác gì người đang bố thí, bọn con chẳng lạ gì cả. Nhưng Hoàng biểu cữu đừng chỉ nhìn mặt mà lấy người, đừng vì Tam ca của con đẹp trai mà đẩy huynh ấy từ vị trí thứ hai vốn có xuống vị trí thứ ba."
Vĩnh Thịnh đế vội vàng đáp: "Được được, Hoàng biểu cữu chắc chắn sẽ không làm thế đâu. Nên làm Bảng nhãn thì sẽ làm Bảng nhãn. Rồi, con nín đi nào. Khi nào về con hãy an ui Tuần ca nhi nhé. Sau này Hoàng biểu cữu sẽ xếp cho Tuần ca nhi một chức vị tốt, được chưa nào?"
"Đã nói là phải làm đấy nhé." Vương Tự Bảo dứt lời còn ngoắc tay với Vĩnh Thịnh đế.
Vĩnh Thịnh đế bất lực lắc đầu, ngoắc tay với Vương Tự Bảo rồi nói: "Được rồi, không được giận nữa. Hoàng biểu cữu còn bận việc khác, con về trước đi."
Vương Tự Bảo ngẩng đầu, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt: "Vậy con về Hòa Thuận Hầu phủ trước để thông báo cho mọi người, được không ạ?"
Vĩnh Thịnh đế thấy Vương Tự Bảo như vậy thì nào có thể từ chối. Ngài vội vàng gật đầu: "Được, Hoàng biểu cữu cho con về."
"Tạ ơn Hoàng biểu cữu."
Ngay trong đêm đó, Vương Tự Bảo và Lâm Khê cùng về Hòa Thuận Hầu phủ.
Hai người còn chưa đến nơi, Vương lão Hầu gia cùng mọi người đã nhận được tin Vương Tự Bảo sắp trở về từ cung trước rồi.
Hẳn phải có chuyện gì thì Bảo Muội mới xuất cung trước như thế.
Quả nhiên sau khi hành lễ với Vương lão Hầu gia, Vương Tự Bảo đã lau nước mắt mà báo cho mọi người biết: "Tam ca mất vị trí Trạng nguyên rồi."
"Sao có thể vậy được?" Vương Dụ Phổ sửng sốt hỏi.
Tam đệ của hắn sao lại trượt Trạng nguyên được. Đáng lý ra với Vương Dụ Tuần mà nói, muốn có vị trí đó chỉ là chuyện nhỏ.
Lâm Khê bước lên rồi ôm Vương Tự Bảo vào lòng, thương xót nói: "Nín đi nào, muội khóc suốt cả buổi tối rồi, khóc nữa là mắt sưng vù lên đấy, ngày mai còn bị đau đầu nữa."
"Nhưng... nhưng nếu không phải vì ta đề nghị thay đổi cách thi Đình với Hoàng biểu cữu, hẳn huynh ấy sẽ không vuột mất vị trí đã nắm chắc trong tay này." Vương Tự Bảo thút thít trong lòng Lâm Khê.
"Chuyện này không thể trách muội được. Đừng quên là nhạc phụ trở thành Đại học sĩ nhất phẩm nhờ có chuyện này." Lâm Khê khẽ vỗ lưng Vương Tự Bảo và an ủi.
"Con bé ngốc." Vương Dụ Tuần xoa đầu Vương Tự Bảo, nói: "Tại Tam ca không trả lời cẩn thận nên mới thành ra thế này."
Vương Dụ Tuần biết mình đã né tránh mấy câu hỏi xuất sắc nhất. Nhưng vì cả gia tộc, hắn không thể trả lời mấy câu đó được.
Vương Tự Bảo vùi trong lòng Lâm Khê, buồn rầu nói: "Đâu phải, muội thấy Tam ca trả lời hay nhất."
Vương Dụ Tuần cười, vỗ nhẹ lên đầu cô bé: "Có câu này của muội là đủ rồi."
Vương Tự Bảo mở to đôi mắt, nghiêm túc nói: "Muội nói thật đấy. Câu trả lời của người đó rất hay, nhưng giọng văn lại quá cực đoan, nếu làm đúng theo lời hắn nói thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn."
Vương lão Hầu gia nghe ra ý sâu ẩn giấu trong lời nói của Vương Tự Bảo, cất lời dò hỏi: "Thế là sao?"
Vương Tự Bảo liếc nhìn mọi người, nhất thời không biết phải nói sao.
Lâm Khê vỗ nhẹ lên lưng cô rồi lấy một tờ giấy trong người ra, đưa cho Vương lão Hầu gia. Đó là đáp án của người đó mà cậu đã ghi lại theo trí nhớ.
Vương lão Hầu gia cầm lấy rồi đọc thật kỹ, sau đó cũng phải thừa nhận rằng câu trả lời của người này quả thực rất xuất sắc.
Từ những kiến nghị mà hắn nêu trong bài thi, có thể thấy được từng câu từng chữ của hắn đều nhắm vào quý tộc, vậy thì người này hẳn là xuất thân bần hàn.
Nhưng nếu Vĩnh Thịnh đế thật sự không suy xét gì mà làm y như những gì hắn đã nêu, thì hẳn sẽ xảy ra chuyện lớn như Bảo Muội đã nói.
Tước vị mà người ta có được hôm nay đều là do tổ tiên phải liều mình mới giành được.
Ông phụ thân làm vậy chẳng phải là để có thể tạo ơn tạo phúc cho con cháu sao?
Nhưng qua lời của kẻ này, bọn họ lại biến thành những người cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, chẳng có công lao gì với triều đình, chỉ như lũ sâu mọt hưởng thụ đãi ngộ tốt mà thôi.
Ngoài ra, kẻ này còn đề nghị, cho con cháu danh gia vọng tộc cũng phải thi cử để lên con đường làm quan như con cháu nhà bần dân.
Thêm nữa còn nói đến chuyện tất cả quý tộc và quan viên đều phải được coi như người dân mà đóng thuế. Nghĩ thử mà xem, có quý tộc nào lại vứt lợi ích vốn có của mình đi không?
Lời lẽ của người này rất sắc bén, từ ngữ lại rất cực đoan. Tuy nhiên, chỉ có câu trả lời như thế này mới có thể làm Hoàng đế bao lâu qua ngồi trêи ngai cao thật sự kϊƈɦ động được.
Vương lão Hầu gia đưa tờ giấy cho Vương Dụ Tuần, sau đó hỏi Vương Tự Bảo: "Vấn đề của bài này hẳn con đã nhìn ra rồi, vậy tại sao con không giải thích với Hoàng đế?"
Vương Tự Bảo ngẫm nghĩ rồi thật thà đáp: "Với tình hình lúc đó, nếu con nói ra những điểm thiếu sót trong bài thi của người này, hẳn Hoàng biểu cữu chỉ cảm thấy con đang tranh lấy vị trí Trạng nguyên cho Tam ca nên mới nói vậy. Hoàng biểu cữu đã tự có câu trả lời của riêng mình, nếu con can thiệp quá sâu thì Hoàng biểu cữu hẳn sẽ thấy vướng mắc trong lòng. Nếu vậy thì sẽ gây bất lợi không chỉ cho con mà còn cho cả Hầu phủ nữa, hơn nữa sau này Hoàng biểu cữu sẽ vì thế mà không trọng dụng Tam ca. Vậy là con chọn cách lấy lùi làm tiến, để chúng ta thành bên phải chịu thiệt. Vì thế, Hoàng biểu cữu đã đồng ý với con là sau này sẽ cho Tam ca một chức vị vừa ý. Con nghĩ là cho dù người đó có làm Trạng nguyên, khi Hoàng biểu cữu thấy hắn thì sẽ chỉ nghĩ vì người này mà ngài đã khiến Tam ca phải chịu ấm ức. Bởi vậy con cho rằng, làm thế mới có lợi cho Tam ca, con và cả Hầu phủ này."
Nói xong, cô chớp đôi mắt to tròn nhìn mọi người, vẻ mặt muốn được khen ngợi.
Lâm Khê cũng coi như nể mặt mà nói: "Con thấy Bảo Muội làm vậy là đúng."
Nếu lúc đó Vương Tự Bảo thật sự ỷ vào sự cưng chiều của Vĩnh Thịnh đế mà trắng trợn đòi ngài cho Vương Dụ Tuần làm Trạng nguyên, thì sẽ chỉ khiến ngài dần mất đi lòng thương yêu đối với cô. Hơn nữa nếu làm vậy thật thì còn khiến Vĩnh Thịnh đế có khúc mắc với Hòa Thuận Hầu phủ, sẽ canh cánh trong lòng việc Vương Dụ Tuần được làm Trạng nguyên.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm.
Vương Tự Bảo mặc quần áo thật dày, định ra ngoài cùng Lâm Khê. Lúc ra đến cửa, Vương Tự Bảo vén rèm xe lên, quả đúng như cô dự đoán, ở chân tường phía đằng xa có một đôi chủ tớ đang đứng.
Cô bỏ rèm xe xuống, lầm bầm nói: "Kẻ đó lại đến rồi."
Lâm Khê nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, nói: "Đã biết rõ còn tỏ vẻ kỳ lạ gì nữa."
"Nhưng họ cố chấp quá, đã qua nửa năm rồi còn gì."
"Thôi, đừng phiền muộn vì chuyện của người khác nữa. Cũng đâu phải là muội gây phiền phức cho người khác." Lâm Khê nghĩ tới đây thì thoáng thấy ghen tuông.
Cô bé này không thể giao hết mọi việc cho cậu sao? Trời rét buốt thế này còn đòi tự mình ra tay mới chịu. Có thời gian thì quan tâm đến cậu hơn, không phải tốt hơn sao?
Bạn đang đọc truyện tại đây