Tưởng thị hơi trầm ngâm, mở miệng nói trước: "Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, tức phụ lão Đại, vì sao con không bẩm báo với ta? Quý phủ chúng ta tuyệt đối không có đạo lý không điều tra rõ thân phận nô bộc đã tùy tùy tiện tiện sắp xếp người hầu hạ chủ tử."
Khuôn mặt Triệu thị đỏ bừng, nàng ta cúi đầu nhỏ giọng nói: "Con dâu, con dâu cho rằng đây lại là chuyện phong lưu phu quân làm ra ở bên ngoài. Có lẽ phu quân sẽ thu nàng ta giống như những thị thϊế͙p͙, thông phòng được người ta đưa tới khác, cho nên cũng không bẩm báo với người."
Tưởng thị nhìn thoáng qua Triệu thị, không nhiều lời nữa, rồi lại nhìn con trai, cũng không biết phải nói gì với tác phong của hắn.
Cuối cùng bà ra hiệu cho Vương Tử Nghĩa bảo ông tiếp tục hỏi.
Vương Tử Nghĩa bèn hỏi tiếp: "Lão Đại, thân thế của nữ tử này, còn có chuyện báo ân, con giải thích thế nào?"
Vương Dụ Trạch còn đang cảm thấy kỳ lạ đây. Hắn hoàn toàn không nhận ra người này. Tại sao Tôn Minh Triết lại bảo người đưa nàng ta tới đây?
"Hài nhi thật sự không biết mà cũng tuyệt đối chưa từng cứu người này, đừng nói gì đến giúp nàng ta chôn cất phụ thân." Nhưng đối với chuyện này, hắn thoáng cảm thấy dường như mình đã bỏ sót thứ gì đó.
Vương Tự Bảo thấy Vương Dụ Trạch nói lời này không giống như đang giả bộ, cố tình nhắc nhở: "Đại ca, ta hỏi huynh, mấy ngày trước đây huynh có từng tới khu Tây không?"
Vương Dụ Trạch cẩn thận suy nghĩ rồi nói: "Chưa từng tới khu Tây, nhưng trêи đường chạy đi chạy lại tới Tây Giao tỷ thí đua ngựa thì có đi qua."
"Vậy ở khu Tây huynh có từng gặp một nữ tử mặc đồ tang bán mình chôn cất cha không? Có phải huynh còn ra tay giúp đỡ nàng ta đúng không?" Vương Tự Bảo tiếp tục nhắc nhở.
"Chuyện này thì chưa từng có." Nói xong câu này, Vương Dụ Trạch chợt nhớ tới chuyện ngày đó có người chạy ra cản đường, hắn đã hạ lệnh phóng qua người người đó.
Lẽ nào người nọ chính là nữ tử này?
Hình như cho dù hắn không dùng ngựa đạp chết người nọ, thì cũng hẳn là phải dọa người nọ sợ gần chết mới đúng, sao còn có thể dính líu quan hệ tới chuyện cứu người, còn có bán mình chôn cất cha linh tinh gì đó chứ?
Vì vậy, Vương Dụ Trạch kể lại chuyện ngày đó mình không đếm xỉa đến sống chết của người chặn giữa đường, sai người phóng ngựa qua người người nọ.
Vương Tự Bảo đã hiểu. Đây mới đúng là phong cách làm việc của Đại ca nhà cô. Đừng thấy người này nhìn bề ngoài có vẻ nho nhã, làm việc cũng chín chắn hơn, nhưng sự hung ác từ trong xương làm thế nào cũng không che giấu được.
Tình tiết của câu chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. Mặc kệ nói từ góc độ nào thì cũng không nhìn ra tình tiết vở kịch Vương Dụ Trạch dũng cảm cứu người, vươn tay giúp đỡ, bỏ tiền cho cô gái gặp trêи đường chôn cất phụ thân.
Đợi Vương Tử Nghĩa sai người gỡ thứ đang chặn ở miệng cô gái ra, mọi người mới thấy được khả năng tự tưởng tượng của nàng ta mạnh mẽ như thế nào.
Khiến người ta không thể tưởng tượng nổi đó là, rõ ràng là Tôn Minh Triết làm chuyện tốt cũng đã để lại tên, nhưng người này lại cứ muốn gán công lao này cho Vương Dụ Trạch.
Đây là bởi vì nhân duyên của Vương Dụ Trạch quá tốt ư?
Ngoài ra, tình tiết xảy ra đêm nay, cũng có quan hệ trực tiếp với Tôn Minh Triết. Loại thuốc có công dụng đặc biệt nào đó trong tay Triệu Sở Kiều là do thủ hạ của Tôn Minh Triết tài trợ, không lấy một xu.
Triệu Sở Kiều vốn tưởng rằng phải đợi rất lâu mới có cơ hội bò lên giường Vương Dụ Trạch. Không ngờ, mình mới tới ngày đầu tiên, cơ hội đã đưa tới cửa, quả thật quá thần kỳ.
Cũng không thể nói Triệu Sở Kiều may mắn hay là xui xẻo.
Nếu cơ hội đã bày ra trước mắt, Triệu Sở Kiều quen lợi dụng há lại có thể bỏ qua? Vì vậy mới có chuyện khi nãy.
Lần này Triệu Sở Kiều tính sai rồi.
Vương Tự Bảo nhìn người này, trong lòng vô cùng bội phục.
Nàng ta đã dập đầu cả một buổi chiều mà còn không buông tha cơ hội, đây là cái loại nghị lực gì vậy?
Xử lý một Triệu Sở Kiều rất dễ dàng. Nhưng đối với chuyện Tôn Minh Triết, một tam phẩm, cận thần của thiên tử thì không thể giải quyết dễ dàng như vậy được.
Vương Tử Nghĩa gọi phụ tá của mình tới, trau chuốt chuyện ngày hôm nay rồi viết tấu chương. Trong đó nhấn mạnh Triệu Sở Kiều phụng mệnh Tôn Minh Triết đến Hòa Thuận Hầu phủ đầu độc. Lại ghi chú rõ trong tấu chương độc dược cũng được lấy từ tay thủ hạ của Tôn Minh Triết.
Mặt khác, phụ tá lại viết một phần lời khai, để Triệu Sở Kiều xác nhận ở phía trêи, sau đó đưa cả tờ khai và tấu chương vào cung ngay trong đêm.
Cùng lúc, Vương Tự Bảo cũng viết một bản điều trần, sau khi để Vương Tử Nghĩa tìm Ngự sử có quan hệ thân thiết với nhà mình dựa theo nội dung trong đó trau chuốt sửa chữa, ký một lá thư. Dù sao đối với chuyện này, Vương Tự Bảo cũng không quen lắm, chỉ là cô muốn biểu lộ cảm xúc trong lòng ra mà thôi.
Trêи bản điều trần ghi rõ ràng tội trạng, ý đồ mưu hại mệnh quan triều đình của Tôn Minh Triết. Đồng thời ở bên trong còn nhấn mạnh Tôn Minh Triết phạm phải ba tội lớn bất trung, bất nghĩa, bất hiếu.
Hạ độc hại mệnh quan triều đình và người thừa kế tương lai của Hòa Thuận Hầu phủ, là bất trung với Hoàng thượng.
Không đếm xỉa tới tình nghĩa đồng liêu nhiều năm, có ý muốn hạ độc và hãm hại Vương Dụ Trạch, cấu kết với nữ tử đang trong thời gian để tang, là bất nghĩa.
Sắp xếp một nữ tử đang trong thời gian để tang quyến rũ Vương Dụ Trạch làm chuyện nam nữ, đây là một loại hành vi cực kỳ bất hiếu với phụ thân vừa mới qua đời của nàng ta.
Vương Tự Bảo còn kết luận bằng thái độ căm phẫn: Quả thực chính là biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, đạo trời không thể tha thứ.
Cứ như vậy, vốn Tôn Minh Triết muốn khiến Vương Dụ Trạch phải chịu ấm ức, nhưng chuyện phong lưu tặng người lại bị biến thành trọng tội giết người, hãm hại người trung lương, bất chấp luân lý tam cương ngũ thường.
Tôn Minh Triết vốn là nhất thời hứng khởi, không nghĩ tới lại khiến mình gặp phải tai bay vạ gió.
Càng không nghĩ tới chính là, đây chỉ là sự bắt đầu cho chuỗi hành vi tàn bạo của Vương Tự Bảo.
Mọi người trong Hòa Thuận Hầu phủ gần như không ngủ, suốt đêm chuẩn bị mọi chuyện.
Thời gian cấm đi lại ban đêm vừa qua, Vương Tự Bảo lập tức cùng mấy người Lâm Khê, Vương Dụ Phổ, Vương Dụ Tuần và Vương Dụ Đinh mang theo đông đảo hộ vệ của phủ Nhàn vương đánh tới phủ đệ Tôn Minh Triết.
Sở dĩ mang theo hộ vệ của phủ Nhàn vương là bởi vì hộ vệ của các phủ đều có số lượng nhất định. Nhàn vương là thân vương, nhân số hộ vệ trong phủ bọn họ có quy mô gần ngàn người. Mặt khác, Tôn Minh Triết là Phó Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, thứ nhất đại biểu cho cận thần của thiên tử, cũng chính là bộ mặt của hoàng gia; thứ hai, bản thân hắn cũng không thiếu hộ vệ.
Do đó, vì chú ý đến thể diện của hoàng gia, cứ phái hộ vệ phủ Nhàn vương cũng đồng thời đại diện cho hoàng gia thì tương đối thích hợp hơn.
Sau khi tới Tôn phủ, Lâm Khê hạ lệnh, tất cả hộ vệ bao vây Tôn phủ, nhưng còn nhấn mạnh một điểm đó là chỉ bao vây mà không tấn công.
Vương Tự Bảo thì phái người đứng trước cửa Tôn phủ lớn tiếng lên án mạnh mẽ các loại tội ác của Tôn Minh Triết như mua hung thủ giết người, hãm hại trung lương, bất chấp luân lý tam cương ngũ thường.
Tôn Minh Triết bò dậy từ trêи người tiểu thϊế͙p͙, còn không biết nhà mình đã bị bao vây hoàn toàn. Khi hạ nhân đến báo hắn ta mới vội vội vàng vàng ra ngoài xem xét rõ ngọn nguồn câu chuyện. Bạn đang đọc truyện tại đây
Hắn ta cùng hộ vệ nhà mình mới vừa thò đầu ra, đã nghe thấy tiếng hét: "Mau nhìn kìa, kẻ ác xuất hiện rồi." Ngay sau đó, thứ chờ đợi hắn chính là một đợt tấn công bằng trứng thối.
Trêи thực tế chỗ này thật sự không được mấy quả trứng thối.
Trong thời gian ngắn ngủi như thế, bảo đám Vương Tự Bảo đi đâu tìm nhiều trứng thối như vậy chứ. Đám trứng gà này vẫn là gom góp từ hai nhà Hòa Thuận Hầu phủ và Nhàn vương phủ.
Về phần đông đảo quần chúng nhân dân tình cảm dâng trào ném trứng thối về phía Tôn Minh Triết bọn hắn, phần lớn cũng là do Lâm Khê sắp xếp. Bằng không vừa mới sáng, ở đâu ra nhiều quần chúng không có chuyện gì tới đây vây xem như vậy được. Trong đó có thể có gần một nửa là quần chúng thật đã là không tệ rồi.
Những quần chúng vây xem chân chính này, lúc trông thấy có người cầm vài giỏ trứng gà ném Tôn Minh Triết, nghĩ đến dù sao cũng không phải là của mình, không cần phải đau lòng, vì vậy cũng tham gia cùng. Dẫn đến một trận đại chiến trứng gà.
Tôn Minh Triết sững sờ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa tránh né thế tiến công của trứng gà, vừa đi tới trước mọi người cao giọng dò hỏi: "Lâm Thế tử, Bảo Quận chúa, không biết hạ quan phạm phải sai lầm gì mà để mọi người đối xử với hạ quan như vậy?"
Lâm Khê cười lạnh nói: "Anh vợ nhà ta bởi vì ngươi mà bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh nằm ở trêи giường, ngươi nói chúng ta có nên tìm đầu sỏ gây chuyện khởi binh vấn tội hay không?"
"Anh vợ nào của nhà ngươi?" Tôn Minh Triết nhìn mấy người sau lưng Lâm Khê, liền đoán được người Lâm Khê nói hẳn là Vương Dụ Trạch. "Vương lão Đại?"
Lâm Khê gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Vương lão Đại làm sao vậy?" Không phải hẳn là đang nằm trong lòng người đẹp, hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nhân sao?
Lâm Khê không nói lời nào, nháy mắt một cái với người phía sau. Sau đó có người tự tiến lên, thay Lâm Khê lên án chuyện tốt do Tôn Minh Triết làm ra.
Tôn Minh Triết là một người lỗ mãng, há lại hiểu những thứ quanh co luẩn quẩn này. Vừa nghe nữ nhân ngày hôm qua mình gọi người đưa tới dùng thuốc do thủ hạ mình cho hạ độc khiến Vương Dụ Trạch hôn mê, hắn ta lập tức giải thích: "Nói bậy, thuốc ta bảo người đưa cho nữ nhân đó chỉ là thuốc trợ hứng thôi, sao có thể khiến Vương lão Đại trúng độc ngất đi được?"
Khóe miệng Lâm Khê hơi nhếch lên, cậu hướng về phía đông đảo quần chúng cao giọng nói: "Ồ? Tất cả mọi người nghe rõ Tôn Phó Thống lĩnh chính miệng thừa nhận chuyện hắn phái người bỏ thuốc cho anh vợ ta rồi chứ?"
"Đúng." Vài người dẫn đầu lớn tiếng trả lời.
Lâm Khê tiếp tục nói: "Nếu đã như vậy thì không thể nói là người Hòa Thuận Hầu phủ và Nhàn vương phủ chúng ta ỷ thế hϊế͙p͙ người, vu oan cho mệnh quan triều đình rồi." Sau đó cậu lại hướng về phía mọi người vung tay lên nói: "Chuyện đã rõ ràng, dẹp đường hồi phủ."
Hộ vệ Nhàn vương phủ vừa nhận được tin tức bèn lập tức chỉnh đốn đội ngũ rồi rút lui.
Để lại đám người Tôn phủ trợn mắt há hốc mồm.
Hôm nay trêи triều đình vô cùng náo nhiệt. Ngay cả Hoà Thuận Hầu Vương Nho Lăng không cần vào chầu cũng mặc triều phục, đứng ở trong hàng ngũ.
Thái giám vừa mới tuyên bố: "Có việc bẩm tấu, vô sự bãi triều!"
Vương lão Hầu gia liền khóc sướt mướt tiến lên: "Xin bệ hạ làm chủ cho Hòa Thuận Hầu phủ chúng thần!"
Tiếp đó ông bèn kể lại chuyện khủng khϊế͙p͙ xảy ra ở Hòa Thuận Hầu phủ đêm qua.
Những Ngự sự kia đã thuộc làu làu kịch bản, sau đó liền công kϊƈɦ Tôn Minh Triết trêи mọi mặt. Ngoại trừ bản thảo do Vương Tự Bảo cung cấp ra, còn có người tự do phát huy, liệt kê cả từng chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà vài năm qua Tôn Minh Triết đã phạm phải.
Đương nhiên cũng có người ra mặt nói chuyện thay Tôn Minh Triết. Đồng thời vạch tội chuyện Nhàn vương Thế tử Lâm Khê và Bảo Quận chúa cầm đầu bao vây tấn công Tôn phủ sáng nay.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247