"Lời này ta thích nghe. Vi huynh là người thương hoa tiếc ngọc nhất rồi. Cô nương này thật sự xinh đẹp ư?" Vừa nghe có mỹ nữ, Hạ Lập Thiện lập tức động lòng.
"Xinh đẹp, ta thấy cũng yêu." Câu này của Vương Tự Bảo tuyệt đối là lời nói thật.
"Vậy chuyện này càng dễ hơn rồi. Ta nạp nàng ấy không phải được rồi sao." Hạ Lập Thiện không hề nghĩ ngợi, vô cùng dứt khoát nói.
"Như vậy có được không?" Vốn cô còn muốn sắp xếp cho Hạ Lập Thiện một phân đoạn vô tình gặp nhau hoặc là anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ người này ngay cả kiểm hàng cũng không cần, quyết định dứt khoát như vậy.
Điều này khiến Vương Tự Bảo thật sự có một loại, ừm, có một loại cảm giác anh hùng không đất dụng võ!
"Có gì mà không tốt chứ. Báo nữ nhân đó tên họ là gì, nhà ở nơi nào cho tiểu tư của ta, cái này ta không nhớ được. Đến lúc đó, tiểu tư của ta chắc chắn sẽ lo liệu chuyện này mỹ mãn. Muội cứ chờ uống rượu mừng của vi huynh đi! Đúng rồi, đến lúc đó muội sẽ nể mặt mà tới chứ?" Hạ Lập Thiện làm việc quả thực quá qua quýt, lỗ mãng.
Về vấn đề sắp xếp cho Hạ Lập Thiện nạp thϊế͙p͙, gã tiểu tư kia rất thông thạo, thậm chí đã đạt đến tiêu chuẩn hạng nhất.
"Chuyện này thì ta không đi được. Nhưng vẫn sẽ đưa quà mừng tới. Nếu như Nhị biểu huynh dự định tổ chức lớn, đến lúc đó, ta sẽ bảo Nhị ca của ta tới góp vui cùng huynh." Nạp thϊế͙p͙ cũng không phải là chuyện lớn gì. Nhất là người này mỗi năm thế nào cũng phải nạp mấy người về. Nhiều lần rồi, người đến cũng chẳng còn được bao nhiêu nữa.
"Tốt, cứ quyết định như vậy đi." Hạ Lập Thiện vừa nghe thấy có quà mừng, ngoài ra Vương Dụ Phổ còn có thể tới tham gia, bèn cực kỳ vui vẻ.
"Nhị biểu huynh không đi nhìn dáng dấp của người nọ ra sao một chút ư? Cũng không đi nhìn xem có phải là loại mà huynh thích hay không sao?" Vương Tự Bảo vẫn chưa hết hi vọng, quyết hỏi đến cùng.
"Không đâu, vi huynh ngại phiền phức. Hơn nữa, vi huynh có thể không tin mắt nhìn người của muội sao." Bao nhiêu năm qua cũng chỉ có Bảo Muội tinh mắt nhìn thấu được bản chất phong lưu phóng khoáng của hắn mà thôi.
"Vậy được, tiểu muội ta chúc hai vị tân nhân trăm năm hảo hợp trước." Vương Tự Bảo cười híp mắt nói chúc mừng.
"Không dám, không dám. Biểu huynh muội chúng ta sau này thường xuyên liên hệ, gần gũi nhau nhiều hơn nhé." Nhị Hoàng tử cười tít cả mắt.
Vương Tự Bảo trở lại phòng khách- nơi Tưởng thị nghỉ ngơi rồi nói chuyện này với mẫu thân của cô, Tưởng thị cũng cảm thấy chuyện này giải quyết quá dễ dàng. Uổng công họ sắp xếp rất nhiều tiết mục mà chẳng dùng tới cái nào cả.
Chỉ có điều nghĩ kỹ thì như vậy cũng tốt. Không cần phải lo lắng sau khi chuyện này truyền ra sẽ tạo thành ngăn cách gì giữa đại phòng bọn họ và tam phòng.
Nói đến ngăn cách, thật ra Liễu thị làm vậy cũng đã khiến đại phòng phải khó xử. Chỉ mong người này có thể sớm thu tay lại, đừng rước lấy thị phi gì đó là tốt rồi. Tưởng thị muốn thả cho Liễu thị một con ngựa. Thế nhưng Vương tiểu nha đầu không đồng ý.
Chuyện của Liễu Dung giải quyết thuận lợi ngoài dự đoán. Liễu thị chưa kịp sắp xếp Liễu Dung tính kế Vương Dụ Trạch thì buổi chiều ngày thứ hai, nhà họ Liễu đã phái Đại ca của Liễu Dung tới đón nàng ta về chuẩn bị xuất giá. Nói là đã tìm được gia đình chồng tương lai cho Liễu Dung rồi.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Liễu thị.
Sau đó biết Đại ca muốn tặng Liễu Dung cho gã nam nhân xấu xí Nhị hoàng tử kia làm thϊế͙p͙, Liễu thị còn cố ý về nhà ngoại tranh thủ giúp Liễu Dung. Không ngờ Đại ca và Đại tẩu nhà mình còn ra vẻ ta đây là nhà nhà ngoại của Nhị Hoàng tử, không kiên nhẫn nói chuyện với Liễu thị. Giống như là người này chính là tới phá hoại, không để cho bọn họ kết thông gia với hoàng gia.
Chuyện này khiến Liễu thị tức đến mức suýt chút nữa ngất đi.
Được được được, nếu phụ mẫu ruột của người ta đã muốn được trèo cao, thì người làm cô cô như bà lấy tư cách gì mà ngăn cản chứ.
Phải nói đứa cháu gái này của mình cũng thật giỏi, ngày hôm qua đi cùng mình tới Vạn Phật Tự một chuyến đã khiến Nhị Hoàng tử chú ý. Còn nói cái gì muốn làm thϊế͙p͙ của Tuần ca nhi, mà Liễu thị bà còn định sắp xếp Liễu Dung cho Trạch ca nhi. Giờ thì ngược lại, nàng ta vừa nghe nói sắp gả vào hoàng gia, ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng, đã lập tức gật đầu đồng ý.
Bà thầm nghĩ: May mà mình vẫn chưa đắc tội đại phòng.
Vì vậy, Liễu thị bèn gỡ trâm gài tóc trêи đầu mình xuống làm quà mừng cho tân nương rồi rời đi.
Từ đó về sau, bà và nhà ngoại không còn qua lại mật thiết như trước đây nữa. Chuyện này đương nhiên để sau hãy bàn.
Phải nói hiệu suất của gã tiểu tư bên Nhị Hoàng tử cực kỳ cao. Chỉ mới ngày thứ hai mà từ sáng sớm, người ta đã dẫn người đưa sính lễ nạp thϊế͙p͙ tới nhà họ Liễu. Ngày thứ ba đã khiêng một cái kiệu nhỏ dùng cho tiểu thϊế͙p͙ vừa mới ra lò vào cửa phủ Nhị Hoàng tử.
Liễu Dung vốn tưởng rằng mình bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, nhưng sau khi trông thấy phong thái của chú rể, lại vì sợ hãi quá độ mà hôn mê bất tỉnh. Đợi sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại thì đã hoàn toàn trở thành người của Nhị Hoàng tử rồi.
Để đứng vững gót chân trong phủ Nhị Hoàng tử, nàng ta lại không thể không xốc lại tinh thần, lựa ý hùa theo Nhị Hoàng tử.
Nàng ta vô cùng ân hận vì quyết định sai lầm này
Vương Dụ Trạch thoát được mưu tính của cô cháu Liễu thị, nhưng căn bản không ngăn cản được bước chân tiếp tục thêm người vào cửa Nhuận Trạch viện.
Không quá hai ngày, Vương Hử đã vội vội vàng vàng chạy đến Bảo Châu Viện báo tin.
"Tiểu cô cô, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi." Vương Hử chưa vào tới trong phòng Vương Tự Bảo, đã thở hồng hộc lớn tiếng hô ngoài cửa.
"Chuyện gì mà đáng để con phải như vậy, tới uống ngụm nước trước đã." Vương Tự Bảo cười chào hỏi Vương Hử mới vừa vào cửa.
Vương Hử đi tới bên bàn ngồi xuống, sau đó bưng chén trà, uống một ngụm nước lớn rồi nói: "Tiểu cô cô, cô cô không biết đâu, trông thấy người nọ làm con giật cả mình."
Vương Tự Bảo cười, xoa đầu Vương Hử bảo: "Người nào lại có thể dọa con giật mình thế."
"Chính là nữ tử bán mình chôn phụ thân lần trước đó. Hôm nay nàng ta bị người ta đưa vào phủ chúng ta rồi. Nói rằng phụ thân con đã cứu nàng ta, nàng ta tới phủ chúng ta chuẩn bị làm nô tỳ báo đáp phụ thân con đó. Ngoài ra, nữ nhân kia còn bảo mẫu thân con sắp xếp công việc cho nàng ta nữa. Nàng ta nói đáng thương lắm, còn vừa nói vừa dập đầu với mẫu thân con, nói nếu mẫu thân con không đồng ý thì nàng ta chỉ có một đường chết mới có thể báo đáp ân cứu mạng của phụ thân. Tiểu cô cô, cô cô nói có đáng sợ không?" Nói xong, Vương Hử vỗ về ngực nhỏ của mình.
Nghe Vương Hử nói như vậy, Vương Tự Bảo gật đầu, lạnh lùng nói: "Đúng là rất đáng sợ."
Chuyện này, chuyện này là thế nào chứ? Người khác tránh cũng tránh không thoát, Đại ca nhà mình sao lại còn chủ động đâm vào. Lòng dạ của nữ tử này không tầm thường. Sao nào, người ta không đồng ý cho ngươi báo ân, ngươi bèn lấy cái chết ra uy hϊế͙p͙ ư? Sao nào, đến cuối cùng, cứu ngươi ngược lại lại thành hại ngươi ư?
Vương Tự Bảo nhân cơ hội này giáo ɖu͙ƈ Vương Hử: "Lần này Hử ca nhi đã biết không phải nữ nhân nào cũng có thể nhận vào nhà rồi chứ."
"Vâng." Vương Hử gật đầu lia lịa. đây
Nữ nhân kia cũng lợi hại thật, sắp dập đầu tới chảy máu rồi.
"Vậy, tiểu cô cô, cô cô có giúp phụ mẫu con không?" Vương Hử chớp đôi mắt to trong sáng nhìn Vương Tự Bảo.
Đứa nhỏ này càng ngày càng có nhiều chỗ giống Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo thoáng suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: "Xem tình hình rồi nói sau. Huống hồ, mẫu thân con cũng chưa chắc đã thích ta nhúng tay vào chuyện nhà con."
Nghe Vương Tự Bảo nói như vậy, Vương Hử hơi thất vọng. Cậu còn tưởng rằng tiểu cô cô chắc chắn sẽ đồng ý chứ.
Vương Tự Bảo xoa đầu Vương Hử, nói: "Bây giờ con còn nhỏ, có một số việc vẫn chưa hiểu rõ. Con cũng biết ta và mẫu thân con một năm gần đây bởi vì chuyện của con mà có khoảng cách. Bây giờ ta lại mù quáng nhúng tay vào chuyện trong hậu viện của phụ mẫu con, danh không chính, ngôn cũng không thuận. Chuyện này còn phải nói với tổ mẫu của con mới được."
Ở đâu có cô em chồng lại nhúng tay vào chuyện của nhà Đại ca mình chứ. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của cô còn giữ được hay không?
Chẳng qua, nếu người này đã tới, thì cũng đừng nghĩ có thể sống dễ chịu.
"Vậy bây giờ chúng ta đi tìm tổ mẫu thôi." Vương Hử vội vàng thúc giục.
"Đừng nóng vội, đợi ăn xong bữa tối rồi nói tiếp." Vương Tự Bảo còn phải xem Triệu thị ứng đối ra sao đã.
"Đợi tới lúc ăn tối thì sợ rằng mẫu thân con sẽ giữ nữ nhân kia lại mất." Vương Hử sốt ruột nói.
Lúc cậu đi, mẫu thân cậu đã có suy nghĩ muốn giữ nàng ta lại rồi.
"Vậy thì cũng là chuyện của mẫu thân con, không liên quan tới người khác." Vương Tự Bảo biết Triệu thị có lúc hồ đồ, nhưng không ngờ nàng ta làm việc lại thiếu quyết đoán như vậy.
Đợi Lâm Khê từ bên ngoài trở về, nghe Vương Tự Bảo nói xong chuyện này cũng không biết phải nói gì với anh vợ tương lai của mình.
Trông thì có vẻ rất khôn khéo tài giỏi, tại sao chuyện trong phòng mình cũng không hiểu rõ chứ?
Buổi tối lúc ăn cơm cùng Lý thị ở Vinh Khánh Đường, Vương Tự Bảo kể tóm tắt cho tổ mẫu nhà mình nghe, sau đó cùng Vương Hử đi tìm Tưởng thị.
Sau khi nghe được tin tức này, Tưởng thị cười lạnh.
Cưới vợ phải cưới người hiền, đứa con dâu này nếu nói về hiền lành, thì đối với chuyện phu quân tìm nữ nhân đúng là hiền lành thật. Kết quả khiến cho Nhuận Trạch Viện lộn tùng phèo cả lên.
Nhưng đối với chuyện của Hử ca nhi, đến bây giờ Triệu thị không hiểu được tại sao mấy người bọn họ lại để Bảo Muội chăm sóc Hử ca nhi, nên thỉnh thoảng vẫn làm ra một vài chuyện xấu xa.
Là tông phụ tương lai, không thể chỉ nhìn có hiền huệ hay không, mà còn phải càng xem trọng năng lực hơn mới đúng.
Nếu như ngay cả chút chuyện trong hậu viện mà cũng không hiểu rõ, thì tương lai sao còn có thể giao việc bếp núc của Hầu phủ vào tay nàng ta được? Còn có một số chuyện trong dòng họ, người như vậy có thể nói rạch ròi được sao?
Chỉ là nếu như bỏ Triệu thị… Nghĩ tới đây, Tưởng thị lại nhìn Vương Hử. Bà thật sự không bỏ được đứa nhỏ này.
Vì Hử ca nhi, vấn đề của Triệu thị cũng khá khó giải quyết.
Lại nói, Triệu tiểu thư bán mình chôn phụ thân vốn tên là Triệu Sở Kiều, năm nay mới vừa tròn mười sáu tuổi. Bởi vì người ta tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, không giỏi dệt len nữ công gì đó, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng làm những công việc chân tay nặng khác, nên Triệu thị bèn quyết định giữ người này ở ngoại thư phòng của Vương Dụ Trạch, làm một nha đầu hầu hạ chuyện bút mực.
Về điểm này, sau khi Vương Tự Bảo và Tưởng thị nghe xong, cũng không biết nên khen Triệu thị rộng lượng hay là khen nàng ta không có đầu óc nữa.
Buổi tối Vương Dụ Trạch đi uống rượu với bạn, khi về thì đã rất khuya, bèn không tới hậu viện mà định nghỉ tạm một đêm ở ngoại thư phòng.
Ban đầu hắn không để ý trong phòng có người ngoài.
Chờ tới khi hắn vươn tay đợi người hầu hạ thay quần áo thì mới phát hiện một đôi tay xinh đẹp đang lần sờ trêи người mình, giống như dáng vẻ nữ tử lần đầu tiên cầu hoan với nam tử vậy.
Vương Dụ Trạch chấn động, không kịp nhìn dáng vẻ của người tới đã nhảy lên, đạp người này.
"Ai ui!" Triệu Sở Kiều bay ra ngoài, sau khi va vào bức tường phía sau thì ngã xuống đất, tiếp đó liền bất tỉnh nhân sự.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247