Đồng Thiên Ái ở trong lòng đã đem hắn ra mắng mấy ngàn mấy vạn lần, tuy vậy trên mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười xu nịnh.
Quyến rũ nói, “Tần Đại tổng giám đốc, ta biết ngài chỉ là nhất thời nhàm chán. Bất quá bây giờ ngài cũng không còn chuyện gì để nói, ngài có tấm lòng đại từ đại bi thì xin hãy đem phim ảnh trả lại cho ta đi”
“Không —— thể ——” Tần Tấn Dương giống như trước kiên quyết nói hai chữ này.
Nụ cười nhanh chóng bị dập tắt, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Như thế nào ngươi mới đưa phim ảnh trả lại cho ta? Hả? hả?!”
Tần Tấn Dương híp mắt nhìn nàng, hừ lạnh, “Như thế nào cũng không thể được!”
Đồng Thiên Ái nhìn vẻ mặt đắc ý của nam nhân trước mắt, càng ngày càng muốn phát điên lên. Hận không thể xông lên tát cho hắn một phát. Chết đi, tên biến thái!
Hắn nghĩ mình là ai a! Hắn cho hắn là Tần thị tổng giám đốc thì giỏi lắm sao?
Trận diện vô cùng căng thẳng,hai kẻ im lặng trừng mắt nhìn đối phương, dường như đang thi xem ai mắt to hơn , ai mắt nhỏ hơn vậy.
==
Rốt cục, Đồng Thiên Ái không nhịn được đầu hàng, giương lên cờ trắng.
“Tần Đại tổng giám đốc!”
“Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào! Ta nghĩ mục đích của ngươi không phải là lợi dụng đống phim ảnh ấy để vơ vét tài sản của ta!”
“Ta nói thật nhé , sổ tiết kiệm ngân hàng của ta còn nguyên một vạn. Nếu ngươi muốn, hãy cầm tất cả đi”
“Bất quá ta thấy ngươi đường đường là một vị đại tổng giám đốc anh tuấn lắm tiền nhiều của, chắc chẳng ham muốn chút tiền nhỏ của ta..”
“Tốt! Ta nhận !” Hắn đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời của nàng.
Đồng Thiên Ái miệng há hốc , vẻ mặt sững sờ kinh ngạc.
Hắn, hắn, hắn… Nam nhân này thật không biết xấu hổ a! Lại thực sự muốn lấy tiền của nàng! Đây là số tiền nàng để dành bao lâu mới có được nha!
“Làm sao? Không nỡ?” Tần Tấn Dương khóe miệng chứa đựng nụ cười.
Đồng Thiên Ái mặt đỏ bừng lên, ấp úng nói, “Ai… ai không nỡ chứ…”
Nàng vừa nói vừa đưa tay mở ra ba lô, cầm lên ví da. Rút ra từ trong đó tấm thẻ chi phiếu duy nhất đưa về phía hắn.
“Đây! Cầm đi! Mau đưa phim ảnh trả lại cho ta!”
ToT
Đau lòng quá cơ~~~
Tần Tấn Dương ngắm nhìn tiểu nữ nhân trên mặt tràn đầy luyến tiếc, đi tới trước mặt nàng, vươn tay, ngón cái cùng ngón trỏ nắm một góc tờ chi phiếu , bỗng nhiên xuất hiện không khí dị thường, hắn cư nhiên cầm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của nàng.
Bàn tay này thật mềm mại, khiến hắn bắt đầu nảy sinh một ý niệm không tốt trong đầu.
“Một trăm vạn một tháng! Làm nữ nhân của ta!” Nhìn nét mặt của nàng, hẳn là rất thiếu tiền!
Thời gian bỗng chốc đứng hình ___
Đồng Thiên Ái ngây ngốc tại chỗ, một giây sau mãnh liệt hất tay của hắn ra. Nhưng lực đẩy quá mạnh khiến cho nàng cả người lảo đảo lui một bước dài vè phía sau.
Gương mặt bởi vì xấu hổ và giận dữ, đỏ bừng bừng bốc hoả, cũng vì vậy mà cả người càng lộ ra vẻ chói mắt.
“Tần Đại tổng giám đốc! Ngươi như vậy cao cao tại thượng, từ nhỏ đến lớn ngay cả giao thông công cộng cũng không ngồi quá sao?”
“Đừng tưởng ai cũng nhỏ bé dễ bắt, ta đây tuy chỉ là một người tầm thường, nhưng ngươi cả đời cũng không có khả năng chạm đến!”
“Bất quá, ta phải nói cho ngươi biết, không phải ai cũng yêu tiền… Ta đây, lại càng không muốn những đồng tiền dơ bẩn của ngươi làm ô uế con người ta!”
Một phen dõng dạc, Đồng Thiên Ái rốt cục ngừng máy hát, nụ cười nhộn nhạo ở mép, rực rỡ đến làm cho người chói mắt.
Nụ cười của nàng quá rực rỡ, nhất thời khiến hắn mê đắm mà ngắm nhìn!
**************
Tần Tấn Dương trong lòng “rung động” , nháy mắt sau đã khôi phục lại vẻ bình thản.
Nàng đang cố tình ra vẻ kênh kiệu nhằm dụ hoặc hắn sao?
Nữ nhân như vậy, hắn đã gặp rất nhiều!
Gương mặt tuấn lãng lộ ra nét cười nhạt, mang theo vài phần khinh thường.
Xoay người về phía chiếc cặp tây, móc ra trong đó một chồng thẻ vàng. Sau đó liền xoay người trở lại trước mặt nàng, đem những thẻ vàng kia bày ra, xoè thành hình nan quạt.
“Thẻ vàng VIP có thể tiêu thoải mái, ngươi hãy chọn lấy một tờ!”
Chuyện tốt như vậy, bất kỳ một nữ nhân nào thấy cũng sẽ động tâm. Kể cả nàng, chắc chắn không phải ngoại lệ!
Đồng Thiên Ái trong lòng chán ghét, trên mặt lại lộ ra vẻ tham lam , thận trọng chọn lựa một thẻ từ trên tay hắn:
“Thực đúng như thiên hạ đồn đại, Tần Đại tổng giám đốc quả là hào phóng! Ngươi không sợ ta đem này cái này đi tiêu hoang khắp nơi sao?”
Đôi môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên thành một đường cong, Tần Tấn Dương hài lòng, đối với cử động của nàng tuyệt không thấy quái lạ, dù sao, cũng chưa từng có nữ nhân nào từ chối tiền của hắn cả!
Vả lại, ống thẻ hoàng kim dụ hoặc như vậy, thử hỏi ai dám cự tuyệt cơ chứ?
“Nếu như ngươi có bản lãnh “bóc mòn” cái thẻ này, ta đây cũng không vấn đề gì cả.” Tần Tấn Dương nhẹ nhàng bang quơ nói.
Đồng Thiên Ái cúi đầu, né tránh ánh mắt hắn – đôi mắt bắn ra hàn quang khiến lồng ngực nàng cũng vì thế dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Đúng là cái loại biến thái siêu cấp lại dám đem mắt cẩu ra mà khinh thường người!Cư nhiên hạ thấp nhân phẩm nàng, coi nàng như loại gái bao hám tiền hám của !
“Tới đây đi!” Nàng ngẩng đầu, giả vờ như đang ngượng ngùng , hướng hắn chớp chớp mắt.
Nhìn phản ứng của nàng, thân hình cao lớn hướng nàng đến gần.
Đứng gần nàng , mới ngửi thấy được một loại hương thơm thanh nhã .
Tần Tấn Dương không nhịn được mà đưa tay nâng những lọn tóc đen của nàng, nhẹ nhàng đặt dưới mũi mà hít vào hương thơm thanh dịu.
Trưng lên chiêu bài “nụ cười mê hoặc” hắn nói nhỏ bên tai nàng: “Bảo bối, hương thơm này thật tuyệt!”
Đúng lúc này, Đồng Thiên Ái thu lại nụ cười giả lả, đem thẻ vàng cầm trong tay hung hăng ném vào mặt hăn.
Dưới chân động tác cũng không chậm trễ, nàng mau lẹ đá lên chân, dùng sức đá lên bắp đùi của hắn.
Luyện “Không thủ đạo” 3 năm liền, giờ lúc này mới nó thật hữu dụng !
“Ngươi…” Tần Tấn Dương cau mày nhịn đau .
Đồng Thiên Ái lập tức nhảy ra xa ba thước , nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn , tâm tình nàng thật tốt.
“ Ngươi thực sự làm cho ta vô cùng ghê tởm – Tần Đại tổng giám đốc ạ, ta bây giờ trịnh trọng cảnh cáo ngươi – đừng nên quấy rầy cuộc sống yên lành của ta nữa!”
“Mang ngay thẻ vàng của ngươi đi, cái loại ngươi cùng với Trương Nhượng không khác gì, đều khiến ta cảm thấy buồn nôn, hãy cút ra khỏi thế giới của ta !”
Nói liên hồi một tràng dài, sau đó mỉm cười, nàng ưu nhã xoay người.
Quan Nghị vẫn chờ chực trong một phòng khác cùng tầng… , xuyên thấu qua cửa chớp nhìn thấy Đồng Thiên Ái vẻ mặt căm phãn đi ra ngoài.
Nhàn nhã đi chơi uống một hớp cà phê, trong lòng đếm ngược:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!