“Như Cảnh, em sao vậy, em muốn chị làm cái gì giúp em, em đứng lên trước đi rồi từ từ nói.” Gương mặt của cô trong rất mê mang, cô không biết là Như Cảnh xảy ra chuyện gì mà tại sao cô ấy lại khóc thành như vậy?
Lúc cha cô còn sống, Ôn Như Cảnh rất ít nói, hiền lành và lễ phép. Mặc dù là hai chị em, nhưng hai người không có tình cảm ruột thịt, Ôn Như Cảnh là được mẹ kế dẫn vào, hai người sống chung trong năm năm qua, rất ít tiếp xúc với nhau.
Cha cô luôn luôn đối xử công bằng với cô và Ôn Như Cảnh, nhưng vì địa vị của cô và Ôn Như Cảnh khác nhau nên mọi người xung quanh không thiện cảm với Ôn Như Cảnh.
Mà hiện giờ Ôn Như Cảnh quỳ dưới chân cô khóc lóc cầu xin tha thứ, làm cho cô rất bất ngờ, không thích ứng kịp.
Hình như là kể từ khi qua đời, Ôn Như Cảnh liền thay đổi hoàn toàn, hôm nay cô mới nhìn kỉ cô em gái này, cô ấy luôn luôn dịu dàng, mà bây giờ cô ấy giống như một người khác vậy, một người phụ nữ chanh chua, không hiểu lễ nghĩa?
Ôn Như Cảnh trong ấn tượng của cô là một người con gái dịu dàng ngoan ngoãn, bất luận xảy ra ra chuyện gì, cô ấy đều giải quyết nhẹ nhàng, chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh như ngày hôm nay.
Điều này làm cho cô rất tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mới làm cho Ôn Như Cảnh ở trong lễ đường của cô khóc thét lên như vậy, mà chỉ có mình cô mới có thể giúp được.
“Chị, chị phải giúp em, chỉ mình chị mới giúp được em thôi. . . . . .” Mắt và mũi Ôn Như Cảnh khóc đến đỏ bừng, nhìn rất đáng thương.
“Em muốn chị giúp em chuyện gì, em đứng lên đi chẳng lẽ em muốn quỳ mãi ở đây cho đến khi hôn lễ của chị kết thúc? Ngày hôm nay chị rất vội, chị là cô dâu của buổi lễ hôm nay, em có chuyện gì thì mau mau nói đi, chị rất bận.” Liên Hoa muốn đỡ Ôn Như Cảnh lên, nhưng cô ấy vẫn quỳ trên mặt đất, Liên Hoa nhẹ giọng nói.
Ôn Như Cảnh nghe xong, dùng sức hít hít mũi, mới miễn cưỡng ngồi dậy.
“Em nói đi?” Mắt Liên Hoa nhìn xuống Ôn Như Cảnh, nhìn chằm chằm cô hỏi.
Ôn Như Cảnh nhìn xuống, cô không dám nhìn Liên Hoa, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: “Chị, em xin lỗi chị, em tưởng sự việc kia không ai biết được, nhưng hôm nay, nhưng hôm nay em lại nhận được. . . . . . Nhận được một sấp hình, chị chị phải giúp em. . . . . .”
Liên Hoa nhíu mày, cô không ngờ rằng em gái cô lại có thiên phú làm tiểu thuyết gia như vậy, cô ấy làm cho người ta có cảm giác rất tò mò, muốn biết cô ấy sẽ nói gì tiếp theo.