Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiểu Thư Bị Lừa Dối Tình Yêu Và Kế Hoạch Báo Thù

Dĩ nhiên cô đang ngủ không thể nào biết mà trả lời, Triển Thiếu Khuynh nhìn cô đến mê mẩn, ở tiệc rượu dưới lầu cô làm xuất hiện tin tức, nhất định hiện tại đã nổi danh ở tầng lớp thượng lưu ở thành phố K, nếu như hắn muốn biết tên cô, chỉ cần kêu người làm đi hỏi là được nhưng hắn không làm như vậy.

Hắn hi vọng chính miệng của cô nói tên của mình, mà không phải nghe được từ người khác.

Triển Thiếu Khuynh yên tĩnh lắng nghe tiếng hít thở của cô, nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cô, cổ cô như sáng lên trong bóng tối, theo cổ nhìn xuống, hắn không khỏi đắc ý, vóc người được giấu trong quần áo của cô có còn hoàn mĩ như trong kí ức của hắn hay không. . . . . .

Bỗng dưng, Triển Thiếu Khuynh chau mày, áo khoác trên người cô là của đàn ông sao? Áo khoác tinh xảo, xa hoa cực kì chói mắt, tại sao cô có thể ôm y phục của người đàn ông khác mà ngủ!

Bộ mặt hung ác của Triển Thiếu Khuynh nổi lên bốn phía, tay lấy áo khoác ném trên đất.

Liên Hoa cảm thấy lành lạnh, rụt cổ một cái, đôi tay không tự chủ ôm lấy vai, lại mệt mỏi không muốn tỉnh.

Triển Thiếu Khuynh dừng lại, cảm thấy cô lạnh, hắn nhẹ nhàng cầm tấm thảm mỏng đắp lên người cô, cẩn thận vụng về phủ thêm cho cô.

Ngón tay như có như không đụng vào da thịt tinh tế của cô, da trắng nõn nà, cảm giác tốt đẹp khi sờ vào làm cho lòng bàn tay của Triển Thiếu Khuynh đều nóng lên.

Ma xui quỷ khiến, Triển Thiếu Khuynh nhô người ra phía trước, môi mỏng của mình từ từ chạm lên đôi môi đỏ mọng hoàn mĩ, khát vọng trong lòng hắn, khát vọng với cảm giác hoàn mĩ khi chạm vào vào năm năm trước, khát vọng với cô. . . . . .

Đôi môi chạm nhau như chuồn chuồn lướt nước, hắn cẩn thận sợ làm cô tỉnh giấc, nhưng quả thật đôi môi của cô vô cùng ngọt ngào hấp dẫn hắn, làm cho hắn không khống chế mà tham lam đòi hỏi, môi mỏng đè lên, đầu lưỡi đưa vào khoang miệng không thể phản kháng của cô lượn quanh mà khiêu khích, cướp đoạt, xâm chiếm.

Triển Thiếu Khuynh lặp đi lặp lại như bỏ phí kĩ thuật hôn đang luyện tập, thân thể của hắn nhớ cô rất rõ, nhớ từng chỗ nhạy cảm trong môi cô, nhớ cô nhịp nhàng thở dốc, nhớ sự nhiệt tình mê người của cô, thân thể cấm dục mấy năm của hắn kêu gào muốn cô, muốn cô!

Liên Hoa cảm thấy mình như lọt vào lò lửa, lửa nóng rực bắt đầu thiêu đốt cô, sảng khoái tê dại ùn ùn kéo đến. . . . . .

“A. . . . . . Nóng quá. . . . . .”Giọng nói lười biếng phát ra từ miệng của Liên Hoa.

Triển Thiếu Khuynh đang vùi đầu vào cổ cô sững sờ, làm cho dục vọng trong đầu nhất thời biến mất, khi nào thì hắn bụng đói ăn quàng như vậy, ra tay lúc cô ngủ!

Lông mi của người nằm trên ghế sa lon khẽ run, mi mắt nhắm chặt sẽ từ từ mở ra.

Người phụ nữ này sắp tỉnh!

Phản ứng đầu tiên của Triển Thiếu Khuynh là ngồi thẳng người, rất không tình nguyện rồi quyết định đổi hướng xe lăn.

Không, hiện tại không thể gặp cô, hiện tại thân thể tàn phế không thể gặp cô! Tuyệt đối hắn không để ai thấy bộ dạng tàn phế của mình, mặc kệ người đó là ai!

Triển Thiếu Khuynh nhanh chóng lái xe lăn, gấp rút chạy phía cửa phòng, bóng tối trong căn phòng sẽ che dấu bóng dáng chạy trối chết của hắn.

 

Liên Hoa chống ghế sa lon ngồi dậy, cảm giác ngủ thiếp đi một lúc rồi tỉnh, thật sự là không tốt.

Cô nhớ hình như mình bị lửa thiêu đốt trong giấc mộng, bị động vật to lớn liếm láp lại nóng đến khó chịu, cảm giác mới vừa rồi chẳng lẽ là bị bóng đè?

Mày Liên Hoa nhăn lại, quả nhiên là không phải chỗ quen thuộc nên ngủ không được, vậy mà lại mơ thấy bị hôn, thật là buồn nôn!

Nhẹ nhàng vén thứ đồ đang đắp trên người mình, cảm xúc vào tay làm cô sững sờ, cô nhớ mình đắp là áo của Mục Thần, nhưng bây giờ trong tay là gì?

Bên trong mờ ảo làm cho cô nhìn không rõ đồ trong tay, Liên Hoa vừa đứng dậy mở đèn, vừa nhỏ giọng thì thầm, chẳng lẽ trước khi ngủ cô tắt đèn? Thế sao cô không nhớ rõ chứ?

Vừa bật công tắc, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu cả căn phòng, mắt cô nhìn tấm thảm trong tay và cái áo rơi xuống dưới ghế sa lon, nghĩ mãi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, không hiểu như thế nào lại có chiếc thảm này, tại sao chiếc áo lại ở dưới đất, chẳng lẽ cô quá mệt mỏi mà quên mất cái gì?

“Liên Hoa, cô ở trong phòng này sao? Có thể vào không? ” Ở ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói lo lắng của Mục Thần hỏi.

“Đến đây” Liên Hoa để thảm lông xuống, không quan tâm chuyện khó hiểu kia, đứng dậy mở cửa, cười nói

“Mục Thần, tôi để Thi Hoan nói cho anh biết là không phải lo lắng cho tôi, còn bỏ khách khứa đến đây làm gì?

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!