Chữa trị cho Nương Giai Di và nói chuyện về xưởng may xong, Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân rời đi.
Nương Giai Di muốn mời hai người ở lại, nhưng nhớ ra họ đều bận trăm công nghìn việc nên cũng không nói thêm gì nhiều nữa.
Chẳng qua trong thâm tâm, cô ta muốn có cách thức liên lạc của Triệu Đại Vĩ.
Trên đường về, Hứa Thục Quân vui vẻ nói: “Đại Vĩ, cách rót vốn này của cậu và chủ ý về xưởng may phát triển hưng thịnh thật sự đã khiến tâm trạng của Nương Giai Di tốt lên nhiều.”
“Cảm ơn cậu, cậu vừa ra tay đã giúp tâm tư của Giai Di tốt hơn. Chí ít bây giờ cô ấy không còn quá cực đoan nữa.”
Triệu Đại Vĩ giải thích: “Bây giờ Nương Giai Di cần động lực để sống tiếp, chúng ta chỉ cần cho chị ấy động lực, chị ấy sẽ không làm ẩu đâu. Dùng thuốc điều trị sẽ giúp tâm trạng, cơ thể tốt hơn trong vòng một tháng.”
Hứa Thục Quân cảm thán, dường như Triệu Đại Vĩ đều rất tài giỏi khi làm bất kỳ việc gì.
Sau đó.
Nương Giai Di bắt đầu tuyển dụng, thông báo muốn tuyển một nhà thiết thế Hán phục, mức lương hai đến ba vạn, lựa chọn ứng viên theo hồ sơ, CV cá nhân.
Thông báo tuyển dụng này đã thu hút rất nhiều người đến ứng tuyển.
Trong số đó có Trịnh Mỹ Sơ.
Trịnh Mỹ Sơ là sinh viên xuất sắc của Học viện Thiết kế thời trang thủ đô, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ấy vẫn chưa tìm được công việc mình muốn làm mà kiếm sống bằng việc chỉnh sửa ảnh cho người khác. Làm công việc này không kiếm được bao nhiêu tiền, cô ấy muốn làm ở vị trí khác nhưng vẫn chưa tìm được công ty phù hợp.
Cô ấy rất đam mê Hán phục. Là một sinh viên xuất sắc của Học viện Thiết kế thời trang, cô ấy cũng thiết kế những bộ Hán phục cách tân theo cảm nhận của riêng mình, nhưng tiếc rằng không có công ty nào thích thiết kế của cô ấy.
Có điều, trong lúc cảm thấy chỉnh sửa ảnh vẫn có thể kiếm được chút tiền, cô ấy bỗng nhìn thấy tin tức tuyển dụng của Nương Giai Di!
“Cần tuyển một nhà thiết kế Hán phục!”
“Chẳng phải nói mình hay sao?”
Trịnh Mỹ Sơ tự luyến, sau đó nhanh chóng gửi bản CV có sẵn trong máy tính cho Nương Giai Di.
Cùng với đó, cô ấy còn đính kèm một tác phẩm thiết kế của mình.
Nương Giai Di nhận được không ít CV. Có rất ít hồ sơ khiến cô ta hài lòng, nhưng cũng không phải là không có, ví dụ như CV của Trịnh Mỹ Sơ.
Theo giới thiệu trong CV, Trịnh Mỹ Sơ là một người yêu thích Hán phục, sinh viên tốt nghiệp Học viện Thiết kế thời trang thủ đô.
Hơn nữa, Nương Giai Di cảm thấy tác phẩm thiết kế của Trịnh Mỹ Sơ không tồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta quyết định để Trịnh Mỹ Sơ tham gia phỏng vấn.
“Chiều mai phỏng vấn ạ?” Trịnh Mỹ Sơ rất vui mừng: “Vâng ạ!”
Cô ấy cảm thấy số phận mình có thể thay đổi rồi.
Nếu không thể thay đổi, cô ấy chỉ có thể quay về với công việc cũ.
Có điều, cô ấy thấy liều một phen cũng khá tốt, biết đâu sẽ có một tương lai mới rộng mở trước mắt.
Nương Giai Di hẹn Trịnh Mỹ Sơ phỏng vấn xong, lại gọi điện hỏi ý kiến Triệu Đại Vĩ xem có cần phỏng vấn người cô ta chọn không.
“Cũng được, không thành vấn đề.”
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Chị Nương, chị có cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều không?”
Nương Giai Di cảm thấy ấm áp trong lòng, nói: “Tốt hơn nhiều rồi, trước đây luôn cảm thấy không có tinh thần, bây giờ hoàn toàn không còn như vậy nữa. Hơn nữa, tôi cảm thấy có động lực sống rồi!”
“Triệu tổng, trình độ y thuật của cậu thật thần kỳ!” Nương Giai Di nói.
“Chị thấy tốt là được rồi.”
“Triệu tổng…” Nương Giai Di bỗng có một câu hỏi muốn hỏi anh nhưng cô ta hơi ngại mở lời, sợ dễ dẫn đến hiểu lầm.
“Chuyện gì thế?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Không có gì.” Nương Giai Di cười nói: “Tôi chợt nghĩ ra câu hỏi này, nhưng cũng không vội, không làm phiền cậu nữa.”
“Chị nói đi, có gì mà phiền với không phiền chứ, đều là người một nhà mà.”
“Cái này…” Nương Giai Di ngẫm nghĩ, cuối cùng lấy hết dũng khí nói với Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, thật ra tôi muốn hỏi cậu có đơn thuốc giúp ngực to ra không?”
Nói đến đây, gương mặt xinh đẹp của Nương Giai Di đỏ lựng.
Nếu Triệu Đại Vĩ là phụ nữ, cô ta sẽ không ngại đến thế, nhưng anh lại là đàn ông hàng thật giá thật, còn là một thanh niên trẻ tuổi. Hỏi anh điều này, cô ta cảm thấy xấu hổ chết đi được.
Triệu Đại Vĩ phì cười.
“Hóa ra là chuyện này.”
Nghĩ một lát, Triệu Đại Vĩ nhớ ra cơ thể phụ nữ của Nương Giai Di không quá phồn hậu, đặc biệt là khi đứng cạnh Hứa Thục Quân, Nương Giai Di bỗng biến thành “một vùng đất bằng phẳng”.
Vậy nên, không lạ lùng gì khi Nương Giai Di đưa ra yêu cầu này.
Triệu Đại Vĩ giải thích: “Cũng có canh thuốc như thế nhưng phát huy hiệu quả khá chậm. Cách nhanh nhất là mát xa, dưới sự trị liệu của nhân viên mát xa chuyên nghiệp phối hợp với canh thuốc ấy, sau một tháng có thể thấy được hiệu quả rõ rệt.”
Nương Giai Di kinh ngạc: “Cần một tháng cơ á!”
“Một tháng chị vẫn chê lâu ư?” Triệu Đại Vĩ mở to mắt, thầm nghĩ ham muốn của chị không nhỏ mà muốn thành công trong ngày một ngày hai.
Đương nhiên, Triệu Đại Vĩ cũng không phải không có cách giúp thành công trong ngày một ngày hai.
Anh im lặng trong chốc lát, nói: “Có phương pháp phát huy hiệu quả rõ rệt sau hai ba ngày, lại không có bất cứ tác dụng phụ nào. Hơn nữa, sau khi ngừng trị liệu cũng sẽ không bị bé lại.”
Có một số phương pháp sau khi ngừng sử dụng thuốc sẽ lập tức mất đi hiệu quả ban đầu.
“Thật sao?”
Nương Giai Di mừng rỡ, nhưng thấy Triệu Đại Vĩ im lặng, cô ta nói: “Có phải có yêu cầu gì đặc biệt không…”
“Đúng vậy, có yêu cầu đặc biệt, vì chỉ có tôi đích thân mát xa thì mới có hiệu quả, người khác e là không được.” Triệu Đại Vĩ ngượng ngùng nói: “Hay là cứ từ từ thôi, chị cũng không phải nóng vội muốn làm ngay.”
Trái tim Nương Giai Di loạn nhịp.
Để Triệu Đại Vĩ đích thân mát xa? Triệu Đại Vĩ là đàn ông mà!
Sao có thể!
Nhưng nghĩ đến người bạn trai trên mạng bị lừa hai trăm vạn, hơn nữa người đó cũng đối xử với mình rất tốt. Triệu Đại Vĩ cũng đối xử tốt với mình, mà đến tận bây giờ mình vẫn chưa báo đáp gì cho anh.
Nghĩ đến đây, Nương Giai Di lại dao động!
Cô ta đỏ mặt, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Triệu tổng, hãy để tôi suy nghĩ thật kỹ chuyện này. Thật ra tôi không thích những thứ phát huy hiệu quả chậm, vì khó thấy được hiệu quả sau một thời gian dài sẽ rất dễ mất kiên nhẫn.”
“Về phương pháp nhanh chóng mà Triệu tổng đưa ra…” Nương Giai Di nói: “Tôi hơi do dự, vì thế, tuy phương pháp này tốt nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị kỹ…”
“Không sao, chị cứ suy nghĩ đi.”
Triệu Đại Vĩ cũng sợ phiền phức.
Tuy nói là không giấu bệnh với bác sĩ, nhưng vấn đề của Nương Giai Di không nằm trong phạm vi này, vì cô ta hoàn toàn không cần nóng vội như thế, không cải thiện cũng không gây ra bất cứ tổn hại nào cho cơ thể.
Hơn nữa, anh trị liệu cho Nương Giai Di như vậy sẽ khiến Hứa Thục Quân nghĩ thế nào.
Nghĩ đến đây, Triệu Đại Vĩ quyết định để cô ta tự lựa chọn.
…
Sau đó, đến ngày phỏng vấn Trịnh Mỹ Sơ.
Triệu Đại Vĩ đến nhà Nương Giai Di, hai người cùng đi đến văn phòng ở xưởng may.
Địa điểm phỏng vấn chính là xưởng may Giai Di của cô ta.