Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Edit: Laurent

Beta: HuynM

-

Chương 87: Tân hôn ngoại truyện (3)

[“Anh sẽ không để em bị người khác làm ủy khuất, cho dù là một đứa trẻ cũng không thể.” - Vu Cố] - Đây là lời editor thêm vào nha 😗

Trà Trà lần này uống say bị Vu Cố hung hăng thu thập một trận, sau khi tỉnh rượu, nhớ lại lời nói ngốc nghếch tối hôm qua, mặt đỏ tai hồng.

Mặc dù cô đã uống say, nhưng vẫn còn nhớ rõ bộ dạng bản thân vô cớ gây rối ngày hôm qua.

Còn có vẻ mặt Vu Cố nghiêm mặt tức giận, đều hiển hiện rõ ràng trong đầu cô.

Sáng sớm Vu Cố còn chuẩn bị cho cô canh giải rượu, trên mặt cậu không có biểu tình gì, nhìn không ra còn có tức giận hay không, cậu hỏi:

"Đầu có đau không?”

Trà Trà ngồi trên giường, tóc rối tung, vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt còn đỏ bừng, hai tay cô nắm chặt ga trải giường.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ đã được Vu Cố cho uống nước ấm, thật ra hiện tại đã không còn đau nữa, cô nuốt cổ họng, giọng nói nho nhỏ, làm nũng với cậu, "Có chút đau."

Vu Cố nói:

"Thức dậy đánh răng, rồi ăn sáng."

Ngữ khí cùng bình thường không có gì thay đổi, nghe không ra còn có tức giận hay không.

Trà Trà ngoan ngoãn đáp một tiếng được, xuống giường đi dép lê, chậm chạp đi vào phòng tắm, nhịn không được quan sát biểu tình trên mặt cậu.

Có vẻ như không có gì bất thường.

Sau khi đánh răng và rửa mặt, cô mặc váy ngủ đi đến phòng ăn, làm bộ làm tịch ngửi ngửi mùi trên người:

"Có vẻ như vẫn còn mùi rượu."

Vu Cố nhấc mí mắt lên nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Ngồi xuống.”

Trà Trà than hai tiếng, ngồi đối diện cậu, người đàn ông múc một chén cháo cho cô, đẩy tới trước mặt cô:

"Lót dạ trước."

Trà Trà từ khi tỉnh ngủ vẫn luôn vẫy đuôi lấy lòng, không yên lòng cầm thìa, miễn cưỡng nhấp hai miếng cháo, tâm tình thấp thỏm.

Vu Cố nhìn về phía cô, nói:

"Tối hôm qua anh định giúp em tắm rửa, em không chịu. ”

Cho nên sáng nay trên người vẫn còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Trà Trà không tự nhiên ho hai tiếng, cô thì thầm giải thích cho mình:

"Tối qua em uống quá nhiều. ”

Vu Cố thản nhiên nói:

"Anh biết. ”

Trà Trà uống xong một chén cháo, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía cậu, lại nói:

"Em cho rằng nồng độ cồn không cao, hơn nữa không nhịn được, liền uống thêm vài chén. ”

Vu Cố lãnh đạm đáp một tiếng, coi như không có việc gì thu dọn bát đũa.

Trà Trà không chắc trong lòng cậu có còn tức giận hay không, cô lúc này đặc biệt biết hối lỗi, bước từng bước nhỏ đi tới trước mặt cậu, thanh âm yếu ớt, "Em không phải cố ý, anh đừng tức giận nữa. ”

Vu Cố trên tay dừng lại, "Không có. ”

Trà Trà đi theo bên cạnh cậu, "Nhưng bây giờ mặt anh vẫn đang không tốt. ”

Vu Cố bỏ bát đũa vào trong máy rửa chén, xoay người lại nhìn cô, "Anh có gì tức giận chứ? ”

"Em không nên nuốt lời."

Vu Cố trầm mặc nhìn cô, thật ra điều cậu để ý nhất cũng không phải tối hôm qua Trà Trà uống rượu.

Cậu tức giận khi nghe những điều cô nói.

Trà Trà hình như cũng hiểu rõ rốt cuộc cậu đang tức giận cái gì, cọ tới cọ lui đi lên trước, thật cẩn thận ôm lấy ngón tay cậu, "Tối hôm qua em uống say nha, anh không nên cùng người say so đo, em sai rồi. ”

Trà Trà kiên nhẫn dỗ dành cậu, "Em thật sự biết sai rồi, lần sau không như vậy. ”

Vu Cố thở dài một tiếng, nắm lấy tay cô, trái tim lập tức mềm nhũn, "Ừm, nhớ kỹ những gì em nói hôm nay. ”

"Được."

Sau khi chuyện say rượu kết thúc, ngay lập tức là năm mới.

Trà Trà năm nay tháng Chạp sẽ đi chúc Tết bà ngoại cùng người thân Vu Cố ở bên kia.

Bà ngoại của cậu sinh ra ở phía nam và lớn lên ở phía nam.

Họ hàng trên cơ bản cũng đều sinh sống ở bên kia, tất cả đều nói giọng nhẹ nhàng khẩu ngữ miền Nam mà Trà Trà lại nghe không hiểu.

Mùng 3 Tết.

Trà Trà và Vu Cố từ Bắc thành bay về phía nam, Trà Trà vốn tưởng rằng thời tiết phương Nam sẽ ấm hơn Bắc thành một chút, kết quả sau khi máy bay hạ cánh, cô lại cảm giác được một trận ẩm ướt lạnh lẽo thấu xương.

Vu Cố bảo cô quấn chặt áo lông trên người, lại giúp cô sửa sang lại khăn quàng cổ, che kín nửa khuôn mặt dưới của cô, không ngọn gió lạnh nào có cơ hội từ lọt vào, cậu nói:

"Bên này không có hệ thống sưởi, sẽ có chút lạnh. ”

Trà Trà bị gió tuyết thổi thẳng đến run rẩy, nhịn không được chui vào trong ngực cậu, ôm eo cậu, hàm răng trên dưới va chạm, cô nói chuyện còn bốc lên hơi trắng:

"Thật sự rất lạnh. ”

Nhưng may mắn thay, xe chở khách sân bay đã đến sớm.

Trà Trà nhanh chóng chạy vào trong xe, mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Đây là lần đầu tiên Trà Trà cùng Vu Cố trở về nhà bà ngoại, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khẩn trương.

Lúc trước cô chỉ vội vàng giao tiếp với họ hàng và bà ngoại của cậu trong hôn lễ, thật sự là không quen thuộc, cũng không biết cô chuẩn bị lễ vật, bọn họ có thích hay không.

Vu Cố dọc theo đường đi đều an ủi cô, "Bà ngoại anh còn có mợ bên này mọi người đều rất tốt, trên cơ bản đều là giáo viên. ”

Trà Trà thường xuyên uống nước để giảm căng thẳng.

Hơn bảy giờ tối, hai người cuối cùng đã đến cửa nhà bà ngoại của cậu.

Một tòa đình viện kiểu Trung Quốc, cửa lớn nhìn vào cổ kính, diện tích đình viện tựa hồ không nhỏ, giống như nhà giàu thời cổ đại.

Vu Cố gõ cửa, rất nhanh, liền có người khoác áo khoác xuyên qua tuyết, đến mở cửa cho bọn họ.

Cậu út Vu Cố nhìn thấy cậu, ánh mắt kinh hỉ, đuôi lông mày nhảy lên vài phần ý cười dễ thấy, "Mẹ con nói tối nay con đến, cậu còn không tin! Không nghĩ tới thật đúng là tới rồi. ”

Ánh mắt ông chuyển đến trên người Trà Trà, ý cười sâu sắc vài phần, gọi hai người nhanh chóng vào phòng, "Trời rét đậm, các con mau tiến vào, đừng đứng ngây ngốc ở bên ngoài. ”

Vu Cố xách vali, Trà Trà nhắm mắt đi theo phía sau ông, đi theo gọi một tiếng cữu cữu.

Ông mặt đầy hồng quang, tựa hồ rất cao hứng.

Xuyên qua cổng chính, liền đến sảnh chính.

Đình viện kết hợp hài hòa giữa kiến trúc phương Tây và Trung Quốc, được xây dựng tuyệt đẹp cùng với ánh đèn rực rỡ.

Một đại gia đình đã tụ tập trong phòng khách, trẻ em ngồi trên sàn chơi trò chơi, người lớn ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm.

Vu Cố ngay cả vali còn chưa kịp để, liền nắm tay Trà Trà, lần lượt chào hỏi trưởng bối trong nhà.

Trà Trà hôm nay mặc một chiếc áo lông màu trắng, đội mũ lông, ăn mặc vô cùng nhu thuận đáng yêu, miệng cô ngọt ngào, nhu thuận chào hỏi mọi người.

Cháu dâu mới lần đầu tiên chúc tết, trưởng bối đều phải lì xì.

Bà ngoại của Vu Cố cũng hào phóng, trong bao lì xì có một xấp thật dày, sờ vào cũng có không ít tiền.

Mấy cậu mợ của cậu, phân lượng tiền lì xì cũng không nhỏ, tuy rằng đều là giáo viên dạy học, nhưng ở địa phương cũng đều có chút danh tiếng, vả lại nhà bọn họ cũng giàu có, thật không thiếu tiền.

Trà Trà thu một túi tiền lì xì, mặt đỏ lại hồng, cảm giác còn hơi ngượng ngùng.

Vu Cố nắm chặt tay cô, chưa bao giờ buông ra, cậu nói:

"Bà ngoại, cháu lên lầu cất hành lý trước rồi xuống nói chuyện với mọi người. ”

"Các con mau đi đi."

Vu Cố sống ở Giang Nam không nhiều, nhưng gia đình này vẫn chuẩn bị phòng cho cậu.

Trong phòng điều hòa bật rất đầy đủ, ngược lại sẽ không lạnh nữa.

Trà Trà cởi khăn quàng cổ xuống, lại cởi áo khoác, mặc áo len cổ cao màu lam nhạt, sau khi cất hành lý xong đi theo Vu Cố xuống lầu.

Các mợ Vu Cố quen thuộc nắm lấy tay cô, "Trên máy bay có phải không ăn gì không? Chắc là đói rồi. ”

Trà Trà có chút chống đỡ không nổi loại nhiệt tình này, thẹn thùng gật gật đầu:

"Có một chút. ”

Mợ út cười sảng khoái, "Biết trước con và Tiểu Cố sẽ đến, chúng ta chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, đêm nay con ăn nhiều hơn một chút. ”

Gia cầm được nuôi trong nhà.

Ngoài ra còn có cua trong ao quê.

Đều rất dinh dưỡng và lành mạnh.

Trên bàn ăn, người thân đều rất quan tâm Trà Trà, không ngừng giới thiệu đồ ăn cho cô ăn.

Sau khi cơm tối kết thúc, Vu Cố vốn định kéo cô ra ngoài tản bộ thuận tiện tiêu thực, nhưng mà rất không trùng hợp, ban đêm tuyết rơi dày.

Gió và tuyết xen kẽ, không thể đi ra ngoài.

Lại trùng với năm mới, mợ út liền đề nghị cùng nhau chơi mạt chược.

Bắc thành và phía Nam chơi mạt chược không giống nhau, Trà Trà không hiểu, cũng không chơi.

Mà Vu Cố bình thường là một người rất thông minh, ở trên bàn mạt chược thua thê thảm, số lần thắng đếm trên đầu ngón tay.

Hai người ngồi trên cùng một băng ghế, Trà Trà khoác tay cậu, lười biếng dựa vào bả vai cậu, nhìn mấy ván liền có chút mệt mỏi.

Nhưng cô cũng không muốn lên lầu đi ngủ sớm, tránh làm tan phấn khích của mấy người lớn tuổi, cô cố gắng chống đỡ tinh thần, nói:

"Em đi chơi với các em trai và em gái một lát." ”

Vu Cố nắm tay cô không định buông ra, cậu tốt bụng nhắc nhở:

"Bọn chúng không dễ chơi. ”

Trà Trà cười cười:

"Mối quan hệ giữa em với trẻ con luôn tốt. ”

Vu Cố vẫn luyến tiếc buông tay cô ra.

Mợ út ngồi bên tay phải bọn họ, mím môi cười cười, "Hai đứa à, nếu tình cảm tốt như vậy, cũng sớm có một đứa bé. ”

Vu Cố thản nhiên ngăn cản trở về, "Mợ, chúng con không có ý định muốn có con sớm như vậy. ”

"Cũng đúng, dù sao các con còn trẻ, hẳn là phải hưởng thụ cuộc sống hiện tại nhiều hơn một chút."

Vu Cố lưu luyến buông tay cô ra, nhỏ giọng dặn dò, "Nhớ trở về bồi anh. ”

"Được."

Trà Trà lẻn đến gần những đứa nhỏ, ngồi xếp bằng và chỉ vào vô số đồ chơi trong hộp, cô hỏi:

"Chị có thể xem không?" ”

Đứa anh lớn nhất, rất bá đạo nói:

"Nhìn có thể, chỉ cần nhìn một phút." ”

"Được, cám ơn em a."

Trà Trà cầm lấy một tay Ottoman làm, "Đây là ai mua cho các em? ”

Tiểu hài tử đều rất thành thật, "Là Vu ca ca mua cho chúng em. ”

Cậu bé thô bạo lại mạnh mẽ cướp đồ chơi trong tay cô, "Đó là của bọn em! ”

Mấy đứa nhỏ bọn chúng đặc biệt thích Cố ca ca, ca ca cho tới bây giờ chưa từng hung dữ với bọn chúng, còn thường xuyên mua cho bọn chúng đủ loại đồ chơi.

Nhưng anh trai Vu Cố đã kết hôn.

Cưới cô dâu, sau này khẳng định sẽ không tốt với bọn chúng như trước.

Cho nên tiểu hài tử, đối với chị dâu nhỏ này có một chút... Tương tự như cảm giác ghen tuông khi người thân bị cướp đi.

Biểu hiện ghét bỏ của bọn chúng rõ ràng, được người nhà cưng chiều đến vô pháp vô thiên, "Chị đi ra đi, chúng em đều không thích chị. ”

Trà Trà cũng không tức giận với bọn chúng, ngược lại nghiêm túc hỏi, "Vì sao? ”

"Không nói cho chị biết."

"Được rồi." Trà Trà lấy ra một nắm kẹo từ trong túi, đặt trước mặt bọn chúng, "Mời các em ăn kẹo."

Nói xong, cô một lần nữa đứng lên, ngáp trở lại bên cạnh Vu Cố, tập trung nhìn lại, người đàn ông trước mắt đã thua không sai biệt lắm.

Vu Cố đặt cô lên ghế, "Em giúp anh báo thù, anh đi rửa chút hoa quả. ”

Trà Trà nói hai tiếng, "Em cũng không biết lắm. ”

"Không có việc gì, thắng tiền là của em, thua tiền là của anh."

"Thua sạch thì làm sao bây giờ?"

Vu Cố còn chưa trả lời, những trưởng bối khác trên bàn mạt chược nghe xong liền nở nụ cười, "Con yên tâm, trời có sập xuống cũng có Vu Cố chống đỡ cho con. ”

Trà Trà đỏ mặt cúi đầu.

Vu Cố thản nhiên cười nói: "Đúng, anh chống đỡ cho em. ”

Vu Cố thính giác cực tốt, cậu không phải thật sự muốn ăn hoa quả, mà là muốn đi thu thập mấy thằng nhóc vừa rồi.

Cậu lặng yên không một tiếng động đi tới phòng khách bọn tiểu tử, rũ mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng.

Một số đứa trẻ nhìn thấy anh trai yêu thích của bọn chúng nhảy lên phấn khích.

Vu Cố túm cổ áo bọn chúng, "Ngồi xuống đi. ”

Đám tiểu ma vương hỗn thế này thật sự ngoan ngoãn xếp hàng ngồi xuống, một đám mở tròng mắt đen tròn nhìn cậu.

Vu Cố hỏi:

"Vừa rồi là ai nói không thích chị dâu? ”

Đại ca ca khẩn cấp nhảy ra trả lời, "Là bọn em đều không thích. ”

Vu Cố mím môi mỉm cười, có chút lãnh đạm còn giấu vài phần tức giận, lời nói ra ngược lại ôn hòa, "Không thể không thích. ”

Bọn chúng đã đi học, đạo lý cơ bản đều hiểu.

"Giáo viên của bọn em đã nói rằng ai cũng có quyền tự do thích một người, cũng có quyền được không thích người khác," nó nói.

Vu Cố ha hả cười hai tiếng, "Hiện tại không phải trường học, là ở nhà, anh định đoạt, anh nói không thể chính là không thể. ”

Đứa nhỏ tức giận giương nanh múa vuốt.

Vu Cố sau khi uy hiếp, lại hỏi:

"Vì sao không thích chị dâu? ”

Đứa nhỏ không cần suy nghĩ nói:

"Bởi vì chị ấy đã cướp anh trai!"

Lý do này, thật đúng là ấu trĩ buồn cười.

Vu Cố nhếch khóe miệng, cậu nói:

"Anh vốn dĩ là thuộc về cô ấy. ”

Giọng điệu của cậu đột nhiên lạnh lùng, "Biết chưa? ”

Các bạn nhỏ chưa từng thấy vị ca ca này nổi giận, nhưng trong lòng e ngại bộ dáng nghiêm túc lạnh lùng của cậu, bất quá hai giây, liền đặc biệt thành thật, đồng thanh, "Đã biết, ca ca. ”

Vu Cố hài lòng, "Lát nữa phải đi nói xin lỗi với chị dâu, nghe thấy không? ”

"Vâng."

Trà Trà trên bàn mạt chược vận khí không tệ, thắng liền ba ván, hòa một ván.

Ván mạt chược kết thúc, hai vợ chồng thua không nhiều, ít hơn một ngàn.

Trà Trà ngáp liên tục, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, trước khi lên lầu đi ngủ, các bạn nhỏ tinh thần tràn đầy lần lượt xếp hàng trước mặt cô xin lỗi, sau đó lại đặc biệt lớn tiếng nói thích cô.

Trà Trà cười không thở nổi, trong lòng cũng có chút cao hứng, cô quay đầu lại nhìn Vu Cố, "Có phải anh đe dọa bọn chúng không? ”

Vu Cố giơ hai tay lên, mặt không đổi sắc nói:

"Anh không có, bọn chúng tự nguyện. ”

Trà Trà không tin lời cậu, đứng ở đầu cầu thang, cô ôm cổ cậu, điểm mũi chân để hôn vào mắt cậu, cô nói:

"Anh không cần phải như vậy, em sẽ không để ý những lời bọn trẻ nói."

Vu Cố cầm ngón tay cô, hôn lên khóe miệng cô, nghiêm túc thành kính nói:

"Chuyện này rất quan trọng, gia đình anh, bất kể tuổi tác, đều phải tôn trọng em. ”

Trà Trà chôn trong ngực cậu, "Vâng."

Hai người tâm sự với nhau được một nửa, chờ ý thức Trà Trà lần nữa tỉnh táo đã lên giường.

Cô cũng không biết tại sao lại bị cậu kéo đến giữa giường lớn, nghe thấy cậu nói phòng cách âm hiệu quả không tệ, mới ỡm ờ cùng cậu hồ nháo.

Tối hôm đó Vu Cố bận rộn trên người cô đến hơn nửa đêm.

Khi tình yêu đang trong giai đoạn nồng nàn, ham muốn chiếm trọn lý trí.

Bao đã được sử dụng hết, không còn.

Tính toán ngày và thời gian.

Sau đó bọn họ trong lúc vô tình đã có con, đại khái nguyên nhân chính là lần này mang thai.

~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Xin chút ý kiến

Tôi nên để Thẩm Chấp HE trước

Hay là của CP của anh trai?
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!