“Anh rể cũng bớt lời đi, hẳn ta là khách quý do bà mời đến đớ", Vương Dao đổ thêm dầu vào lửa.
Cô ta cố ý nhấn mạnh vào chữ khách quý, như sợ Ngô Quảng không nghe thấy.
“Anh Tân đúng là khách của bà nên anh đừng bắt người †a đổi chỗ, làm thế rất mất lịch sự. Anh bớt giận đi, hay ngồi chỗ em đây này”, cuối cùng vẫn là Vương Tuyết hoà giải.
Nhưng Vương Dao thì ngược lại.
Cô ta ấn chị mình xuống rồi đứng dậy nói: “Chị cứ ngồi đấy, anh rể, hay anh ngồi chỗ em nhé?”
“Anh..”
Ngô Quảng há miệng nhưng không nói gì, chỉ thấy rất bực mình.
Chỗ của Vương Dao vẫn là bên cạnh Tần Khải, đã thế còn cạnh Kỳ Mai Hoa.
Bảo hẳn ta ngồi vào giữa hai người không ưa mình ư? Hản ta đâu có điên!
“Thôi... người một nhà thì ngồi đâu chẳng được”. Ngô Quảng lườm Tân Khải một cái rồi đi sang chỗ khác. Hẳn ta vắt áo lên lưng ghế rồi hậm hực ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên Vương Dao thấy Ngô Quảng chịu nhún nhường như thế, lẽ nào hẳn ta định bỏ qua cho Tần Khải?
Cô Vương còn nghỉ lẽ nào mặt trời mọc đăng Tây rồi?
Tuy Tân Khải không nói gì, nhưng hàng lông mày đã hơi cau lại.
Nếu Ngô Quảng định lên mặt với anh thì chắc chắn anh sẽ mặc kệ.
Tuy anh làm vậy sẽ tạo cơ hội cho Vương Dao được xem trò hay, nhưng cũng có thể vạch trần bộ mặt lỗ mãng của Ngô Quảng.
Song, Ngô Quảng đã nhịn được cơn giận, điều này chứng tỏ hắn ta cũng không phải dạng thường.
Càng nhịn thì càng có ý đồ sâu xa. Chọc vào loại người này cực kỳ phiền phức... Tuy nghĩ là thế, nhưng ngoài mặt Tần Khải vẫn tươi cười.
Còn Ngô Quảng thì đang giả vờ gắp thức ăn, nhưng thật ra chẳng có chút khẩu vị nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!