Tân Khải lên tiếng, Từ Vọng Đức mới tỉnh táo lại, vội vàng tự mình đi làm.
Nước ấm vừa được đưa tới trước giường, Đinh Kim Lộc đang nằm trên giường bệnh bỗng ho sù sụ, khóe miệng tràn ra máu.
Tân Khải cầm khăn nóng lau qua loa một chút.
Sau đó từ từ rút từng cây kim trên người bệnh nhân ra.
Làm xong, anh lau mồ hôi trên trán, chậm rãi đứng lên.
“Sao rồi, thần y Tân, em trai tôi...”
Tần Khải vừa đứng lên, Đinh Kim Phúc và Định Quốc Cường nôn nóng tiến tới.
“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm, tôi vừa dùng kim đánh tan máu bầm của ông ấy, tạm thời không sao!”
Tân Khải nói chuyện xong thì cũng đi tới trước bàn, Từ Vọng Đức còn tinh tế kéo ghế cho anh ngồi.
Anh ngồi xuống, cầm bút viết ra mấy chữ lớn, nét như gà bới vậy.
Người của nhà họ Đinh không rõ kiến thức chuyên ngành nên Từ Vọng Đức phải cẩn thận đứng xem.
Đây là chữ bác sĩ, tên thuốc cũng viết tắt khá nhiều, đường nét của chữ có hơi khác bình thường, người ngoài không đọc ra.
Chỉ bác sĩ hoặc dược sĩ mới hiểu những gì Tần Khải viết.
'Từ Vọng Đức đứng cạnh quan sát, càng nhìn trong lòng càng ngạc nhiên.
Ông ấy cứ tưởng Tần Khải chỉ tinh thông Đông y, nhưng giờ ông ấy lại thấy anh thành thạo viết đơn thuốc Tây y và bệnh án.
Từ Vọng Đức là người thường nhìn nhận khách quan theo. ấn tượng ban đầu, giờ ông ấy đã thay đổi ấn tượng về Tân Khải.
Trừ Đông y và châm cứu thành thạo thì hiển nhiên Tần Khải cũng rất hiểu biết về y học hiện đại.
Dù biết rõ bệnh tình Đinh Kim Lộc nhưng Từ Vọng Đức cũng không thể kê ra vài loại thuốc hiếm thấy.
Tân Khải lại có thể ghi ra, hốt thuốc đúng bệnh, anh có thể cho ra phương án trị liệu tốt nhất với tác dụng phụ ít nhất.
Trình độ như thế, ông ấy chỉ có thể ngưỡng mộ!
“Cầm lấy, đi vào hiệu thuốc mà mua, uống thế nào thì bên kia sẽ có người hướng dẫn cho anh”.
Tần Khải vừa nói vừa đưa đơn thuốc cho Đinh Quốc Cường.
Làm xong tất cả, anh mới đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.
“Thần y Tân, em của tôi... thật sự không sao rồi chứ?”, Đinh Kim Phúc có chút không yên tâm, cẩn thận hỏi.
“Không sao rồi, tí nữa uống thuốc, chiều là tỉnh lại thôi. Nếu không phải do các người tìm người chữa bậy chữa bạ thì chút bệnh kia cũng không phải loại nan y khó chữa gì đâu. Hiện tại chỉ có thể từ từ dưỡng lại thôi”.
Tân Khải nhận lấy ly nước do Từ Vọng Đức đưa, anh nhấp. một ngụm rồi mới nói.
“Phiền cậu quá thần y Tân!”, Đinh Kim Phúc khách sáo nói.
Sau đó ông ấy quay sang nhìn Hồ Tiểu Chiêu đang đứng bên ngoài, mặt lạnh tanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!