“Cầu xin tôi? Ha hả. .. Tôi phải con mẹ nó cầu xin các người, lần sau mở to mắt chút đi!”, Đinh Quốc Cường cười lạnh, nhìn bảo vệ bắt hai người bọn họ ra ngoài.
Đỉnh Quốc Cường căn chặt răng, cuối cùng vẫn là đi đến trước mặt Tân Khải, trực tiếp quỳ xuống.
“Thần y Tân, những quần áo mà anh thích... Không, không, về sau cả cửa hàng này đều là của anh! Lúc trước là tôi không hiểu chuyện, đã dùng mắt chó để nhìn người quá thấp, chỉ cầu xin thần y Tân có thể nể mặt cha của tôi, cứu ông ấy!”
Đỉnh Quốc Cường quỳ trên mặt đất, chảy cả nước mắt nước mũi, khóc chết đi sống lại.
Nhân viên của hàng và cậu Ngưu bị bảo vệ bắt đi, cũng kêu rên không thôi.
Rõ ràng chỉ là đến mua bộ quần áo, Tân Khải cũng không ngờ lại làm mọi chuyện trở nên ồn ào như thế này.
“Được rồi được rồi, đừng kêu nữa! Cửa hàng Versace các anh đổi nghề tổ chức lễ truy điệu hay gì? Có còn để cho người khác thanh tịnh không?”, Tân Khải ôm đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Anh khó chịu nhất là người khác cầu xin anh như vậy, huống chỉ còn là đàn ông?
Ba người cùng kêu rên, ai mà chịu nổi? Vương Dao ở một bên thấy Tân Khải đang rất khó chịu,
khế nhếch miệng cười, vị đại tiểu thư này đầu chợt nảy ý, dường như đã bắt được điểm yếu của Tân Khải.
“Thần y Tần, anh.. anh đồng ý rồi?”, Đinh Quốc Cường ngẩn người, cả người kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Bãng không thì sao? Nhìn các anh ở đây khóc lóc thảm thiết? Một chút tâm trạng tốt đều bị mất rồi. Quần áo gói lại cho tôi, cầm thẻ quét, nghĩ tôi không có tiền hay là sao? Chỉ cái cửa hàng nát này, có tặng tôi, tôi cũng chê phiền phức”. 'Tân Khải lắc đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
“Phải phải phải, chỉ cần thần y Tân đồng ý, nói gì cũng được!”
Đỉnh Quốc Cường lập tức vui mừng khôn xiết, còn không quên trừng mắt với Tiểu Lý.
“Còn không mau gói quần áo lại cho thần y Tân? Còn có lần sau, tôi bán cô tới sàn nhảy làm gái tiếp khách đấy!”
Nghe thế, Tiểu Lý sợ tới mức run lẩy bẩy, nhanh chóng tiến lên, cung kính cầm lên thẻ ngân hàng mà Tần Khải đặt lên bàn.
Thấy cảnh này, Vương Dao trợn to mắt, nhìn với ánh mắt mong đợi.
Thú thật, cô chủ Vương cũng có chút tò mò, không biết trong thẻ của Tân Khải có tiền thật không?
Đỉnh Quốc Cường thấy thẻ có chút cũ kỹ thì cũng lo lắng, sợ Tần Khải sẽ xấu mặt nên lén ra hiệu bằng mắt cho Tiểu Lý.
Dù Tân Khải không có tiền thì cũng không được nói ra, quần áo vẫn phải “bán”.
Cậu Ngưu và bạn gái đứng kế bên, hoảng hốt nhìn cảnh này.
Năm người, mười con mắt nhìn chằm chằm vào máy POS trên quầy thanh toán.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!