Định Kim Phúc sợ hãi trong lòng nên tiếp tục gọi điện thoại, lúc này mặt ông ấy vô cùng nhăn nhó.
Rõ ràng bây giờ, nhà họ không chỉ đắc tội với Tân Khải, mà còn chọc giận cả viện trưởng nữa.
“Đúng là lũ ngu xuẩn, ăn hại!” Ông ấy đẩy người đàn ông trung niên cản mình ra rồi túm lấy cổ áo Đinh Quốc Cường, sao đó tiếp tục vả anh ta bôm bốp.
Đỉnh Quốc Cường đã ăn đòn nãy giờ nên vết thương cứ chồng chất lên nhau, mặt đã sưng vù.
Thấy bác mình nổi giận ngất trời, anh ta sợ đến mức lùi vào góc tường rồi run lẩy bẩy.
Hồ Tiểu Chiêu cũng đã tái mét mặt.
Nếu biết bệnh của Đinh Kim Lộc khó chữa đến vậy thì anh ta còn lâu mới nhận lời đến đây.
Nhưng giờ chẳng những anh ta không chữa được bệnh, mà còn đắc tội với nhà họ Đinh rồi, đúng là không trộm được gà còn mất thêm nằm thóc.
“Các người còn ngây ra đó à? Mau đi tìm thần y Tân cho. tôi, nếu trong vòng nửa tiếng mà không tìm thấy thì đừng
mang họ Đinh nữa, tôi sẽ đuổi hết”.
“Còn mày nữa, nếu không tìm được thần y Tần về đây thì tao sẽ sẽ đánh gãy chân mày”.
Định Kim Phúc gào lên, cơn giận tuôn trào như sóng thần.
Người nhà họ Đinh bị măng té tát nên lại vội vã chạy hết đi ngay.
Định Quốc Cường là chạy nhanh nhất, vì sợ bác mình lại nổi điên lên tiếp. Hồ Tiểu Chiêu định nhân hỗn loạn rồi chuồn, nhưng chưa
kịp hành động thì đã bị Từ Vọng Đức túm cổ áo.
Giờ Đinh Kim Lộc đang nguy kịch, sao có thể thả kẻ gây tội đi được.
Một khi bệnh nhân có mệnh hệ gì thì Hồ Tiểu Chiêu sẽ phải chịu mọi trách nhiệm.
Suốt nãy giờ, Trương Khải vẫn đi cùng Tân Khải để xin lỗi anh.
Sau khi đi xa khỏi bệnh viện, cuối cùng Tân Khải mới mỉm cười, bấy giờ Trương Khải mới thở phào một hơi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!