“Anh Bưu đúng không, có hứng thú nói chuyện với tôi không?”, Tân Khải ước lượng con dao găm trong tay, môi vẫn nở nụ cười.
Tâm mắt anh Bưu dừng trên người Tân Khải.
Ngay sau đó gã sợ đến mức rụt cổ lại, vội cười nói: “Có, có, đại ca nói thế nào, tôi làm theo thế ấy”.
Mười mấy người đàn em đều không chịu nổi khi bị Tân Khải đánh, anh Bưu đã sợ vỡ mật.
Hơn nữa lúc này trong tay Tân Khải có dao, gã càng không dám làm gì với Tân Khải, sợ tâm trạng Tân Khải không tốt sẽ cho gã một nhát.
Thấy anh Bưu phối hợp như thế, Tân Khải khoanh tay lại nói: “Nói đi, là ai đã sai anh đến? Tôi nhắc một câu, anh chỉ có một cơ hội, nếu anh trả lời không khiến tôi hài lòng thì hơ hơ...”
“Chuyện này... Tôi nói, tôi nói!”, anh Bưu giương mắt nhìn Tân Khải nhưng cuối cùng cũng không nén được nỗi sợ: “Là Uông Hộ Ngưng! Mấy anh em bọn tôi thường nhận tiền của người ta rồi làm mấy chuyện xấu xa. Hôm nay, sau khi cậu Uông bị anh đánh đã chạy đến cầu cứu anh Tôn, bọn tôi cũng chỉ lấy tiền rồi làm việc thôi”.
“Đại ca, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi”. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Anh Bưu nước mắt nước mũi nhìn Tân Khải.
Biết trước Tân Khải là một tên khó đối phó thì có cho. thêm tiền, gã cũng không dám chọc vào Tân Khải.
“Anh Tôn, anh Tôn nào?”, Tân Khải thì thào, tùy ý hỏi.
Anh cứ nghĩ chỉ là Uông Hộ Ngưng gọi người đến tìm người, không ngờ sau lưng lại có người đang chống lưng cho
Uông Hộ Ngưng?
Đối phương không chọc vào anh thì thôi, nếu đã nhảy lên đầu Tân Khải la lối om sòm rồi thì không có đạo lý bỏ qua.
Dù anh ta là anh Tôn, cậu Lý gì đó, dám đối đầu với mình thì cứ dạy dỗ thôi.
“Là Tôn Tấn Khôn của nhà họ Tôn”.
Nhắc đến cái tên Tôn Tấn Khôn, sắc mặt anh Bưu trở nên tái nhợt.
Nghe thế, Tân Khải nhíu mày, vẻ mặt hơi quái lạ.
Tôn Tấn Khôn, chẳng phải là tên đàn em đó của mình sao? Đúng thật là người một nhà nhưng lại xảy ra tranh chấp.
“Bây giờ anh Tôn mà anh nói đó đang ở đâu?”
“Ở chỗ vui chơi giải trí Thái Tử, lúc tôi đi, anh Tôn đang uống rượu với cậu Uông, giờ không biết có còn ở đó không”, anh Bưu nói một hồi, đã thầm cảm thấy vui vẻ.