“Cậu Uông gì chứ... cái tên trên lầu ban nãy ấy à? Nếu vậy thì đúng là tôi đánh đó”, Tân Khải khoanh tay trước ngực, thong dong nói.
Tên tóc vàng bị lời nói của Tân Khải làm cho sửng sốt.
Bọn họ đã dạy dỗ rất nhiều người, nhưng quái đản như Tân Khải lại là lần đầu thấy.
“Nhóc con, mày thừa nhận là tốt rồi!”
Tóc vàng híp mắt, khó chịu nói.
Cạch...
Cửa xe vang lên, một tên râu xồm xoàm mặc áo da đen, trên cổ đeo dây chuyền vàng bảng to bước xuống từ trong xe van.
Ngay sau đó, trên xe lại lần lượt bước xuống một đám người, cộng cả tên tóc vàng nữa là khoảng hơn mười người.
Đối với điều này, vẻ mặt Tân Khải vẫn hết sức bình tĩnh, không chút sợ hãi, trái lại còn vô cùng hài hước.
Xem ra, Uông Hộ Ngưng vì dạy cho mình một bài học đúng là đã hạ vốn gốc.
Song, nhiêu đó vẫn còn lâu mới đủ.
“Mẹ nó, bảo mày theo dõi người ta thì mau làm việc đi, đứng đây đôi co với thằng ngu ấy làm gì?”, gã râu xôm miệng ngậm thuốc lá, bước tới đập một cái lên đầu tên tóc vàng quát.
Tên tóc vàng ăn một tát mới tỉnh táo lại.
“Anh... anh Bưu, cậu ta! Chính là cậu ta đánh anh Uông!”, tóc vàng lui ra sau mấy bước, vội vàng giải thích.
“Cái gì? Chỉ bằng thằng ngáo này?”, anh Bưu râu xồm xoàm quay đầu lại, liếc Tân Khải nói.
Sau đó, gã dùng một giọng điệu đầy khinh bỉ, chế giễu nói: “Đâu ra thằng ngáo thế? Ha ha... dám đụng vào anh Uông, mày chán sống rồi đó hả?”
“Anh Bưu, đừng nói nhảm với tên nhà quê kia nữa, trực. tiếp trói lên xe, dạo này mấy anh em đều có chút ngứa ngáy
tay chân”.
“Nhìn thăng ngáo kia kìa, chắc là sợ ngu người luôn rồi, ha ha...”
“Chính là một thằng ngu thiếu đánh thôi”.
Một đám côn đồ bên cạnh anh Bưu đều lớn tiếng hùa theo.
Tân Khải nghe thấy những lời đó thì nhướng mày, nụ cười trên mặt chợt lạnh đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!