“Tân Khải! Anh định giải thích thế nào!”, Triệu Băng Linh lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi đợi Tân Khải.
Ngay cả bản thân cô cũng không cảm nhận được, một người trước giờ luôn bình tĩnh, điềm đạm như cô lại tức giận vì Tân Khải.
“Anh chỉ phối hợp diễn với cô ấy mà thôi, tại sao phải giải thích?”, Tân Khải không hoảng không sợ như thể hoàn toàn không ý thức được sai lầm của mình.
“Anh... anh không biết xấu hổ! Bố và ông nội tôi đều bị anh bỏ bùa mê nên bị che mắt rồi. Muốn tôi gả cho anh à, năm mơ đi!", Triệu Băng Linh cực kỳ tức giận, cảm thấy uất ức.
Vừa rồi nhìn thấy động tác thân thiết của Tân Khải và Chu Tư Tư, cho dù biết rõ Tân Khải chỉ hùa theo cho vui nhưng. Triệu Băng Linh cũng không thể kiềm chế được cơn giận của mình.
Túm lấy tài liệu trên bàn làm việc, ném mạnh về phía Tân Khải.
“Ôi, em là muốn mưu sát chồng à”.
Thấy tình hình hơi căng thẳng, Tân Khải ôm đầu làm ra vẻ nhếch nhác.
Năm, sáu tập tài liệu trên bàn bị Triệu Băng Linh ném sang.
Tân Khải kêu gào lên nhưng không bị đập trúng.
“Vợ à, bớt giận đi... thật ra chuyện này không phải như em nghĩ đâu”, Tân Khải nghiêm túc nói, giọng điệu cũng hơi dịu xuống.
“Cút! Tôi cần anh quản chắc”, không đánh được Tân Khải, nói cũng chẳng nói lại, Triệu Băng Linh tức đến mức giậm chân.
“Vậy à... Thế anh đi trước, vợ à, tối gặp nhé”.
Tân Khải chỉ mong có thể mau chóng ra khỏi đây, vừa nghe thế lập tức chạy ra ngoài, không hề lưu luyến chút nào.
Ra khỏi cửa, đi được một đoạn xa, thấy ba người phụ nữ không đuổi theo, lúc này Tần Khải mới thở phào.
Phụ nữ khó ở chung hệt như tiểu nhân, hôm nay anh cũng được nhận thức điều này.
Phụ nữ lúc yên tĩnh thì đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng một khi tức giận thì còn hung dữ hơn hổ cái, không còn cách nào khác, đúng là không dễ gì toàn mạng chạy khỏi đó
Tân Khải thở dài.
Ngân nga một câu ca cổ điển, anh lắc lư bước ra khỏi tòa nhà công ty của tập đoàn Triệu Thị.
Nhưng còn chưa đi đến trước xem, Tân Khải bỗng dừng bước, lạnh nhạt nói: “Đợi lâu như thế đúng là làm khó cho các
người rồi, giờ có thể ra được rồi chứ?”
Anh vừa dứt lời, xung quanh lại yên tĩnh như chẳng có gì cả.
Thế nhưng một thanh niên tóc vàng nẵm sấp phía sau xe BMW lại biến sắc.
Anh ta nhìn lén sang, rõ là tầm mắt Tần Khải đang nhìn về chỗ mấy người họ đang trốn.
Lừa à?
Thanh niên tóc vàng sửng sốt, không kịp phản ứng.
Tân Khải lại chẳng rảnh rỗi.
Bước chân dịch chuyển, đã bước đến bên xe.
Ánh mắt lướt qua, thu hết mọi thứ vào mắt.
Sau chiếc xe BMW, thanh niên tóc vàng và hai người núp
sau xe nhìn chăm chăm anh, cách đó không xa còn một chiếc. xe bánh mì, có lẽ vẫn còn không ít người.