"Anh Ngô, sao tôi nghe tình hình có vẻ không đúng lắm! Nếu không, nếu không chúng ta vào xem?"
Lý Tiếu Lai áp tai vào cửa, sắc mặt có chút cổ quái. Sắc mặt của Ngô Quảng cũng rất khó coi.
Âm thanh bên trong nghe không giống như Tần Khải đang bị bất lợi.
"Mấy tên vô dụng này, cả đám đều là lũ bất tài à?", trong lòng Ngô Quảng rầu rĩ không vui, quát to một tiếng, trực tiếp đẩy cửa phòng.
Tuy rằng trong lòng hai người đã sớm có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy tình hình trong phòng, bọn họ vẫn không khỏi ngây người ngay tại chỗ.
Ngưu Quân - người tuyên bố phải xử lý Tân Khải là thảm nhất, lúc này, gã ngã trên mặt đất không ngừng kêu gào thảm thiết, mặt đầy máu, vô cùng chật vật.
Tình trạng của những người khác mặc dù tốt hơn Ngưu Quân một chút, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu.
Bảy người thì ba người bị Tân Khải đánh ngã, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có.
Ba người khác kẻ đứng chết trân, tên bị dọa vỡ mật, còn lại thì lui về góc tường, mặt mũi trắng bệch.
Mặc dù sự thật bày ra trước mắt, nhưng Ngô Quảng vẫn không thể tưởng tượng nổi, Tân Khải làm thế nào dùng sức lực của một người đánh lại bảy người đàn ông vạm vỡ.
"Cậu Ngô, cứu mạng, cứu mạng đi cậu Ngôi!"
Ngưu Quân nhìn thấy Ngô Quảng đứng ở cửa, đau đến gào khóc kêu cứu, tiếng kêu rất thê thảm.
Ngưu Quân ở bên này kêu lên, Ngô Quảng mới khó khăn phục hồi lại tinh thần.
Hắn ta và Lý Tiếu Lai nhìn nhau, sắc mặt hai người đều cực kỳ khó coi.
Tao cứu con mẹ mày!
Ngô Quảng không kìm nén được cơn giận, thiếu chút nữa thì chửi ầm lên.
Sớm biết những người này vô dụng như thế, hắn ta thà rằng lúc trước tặng Tân Khải một ân tình.
Bây giờ thì hay rồi, Ngô Quảng đắc tội cả hai bên.
Nhất là khi hẳn ta còn đang lập kế hoạch đối phó Tần Khải, không thể không bàn tính kỹ hơn.
Thầm nghĩ một lúc, Ngô Quảng cưỡng ép đè nén cơn tức của mình xuống.
Hiện tại không thể làm gì Tân Khải, hẳn ta và Lý Tiếu Lai, hai người chỉ có thể xả toàn bộ cơn tức lên đầu Ngưu Quân.
"Đồ vô dụng! Đều là đồ vô dụng! Ông đây bảo các người giải quyết việc riêng, là bảo các người nói chuyện tử tế. Đám vô dụng các người, tại sao còn động thủ với cậu em Tân?", Ngô Quảng mắng một trận, trong lòng lại càng khó chịu.
Nếu không phải mặt Ngưu Quân đầy máu, hẳn ta đã xông lên, cho Ngưu Quân hai cái bạt tai.
Lý Tiếu Lai cũng ở một bên giả bộ mắng: "Chỉ đám mọt sách các người cũng dám ra tay đánh nhau với cậu em Tân? Đồ ngul"
Một cục đàm phun ra, Ngưu Quân sợ tới mức không dám trốn, bị nhổ ngay mặt.
Không đợi đám người Ngưu Quân hiểu rõ chuyện gì, Ngô Quảng đã quay đầu nhìn về phía Tân Khải, còn tỏ vẻ thân thiết với Tân Khải.
"Cậu em Tân, thật sự xin lỗi, đại ca cho rằng giữa các người là ân oán cá nhân, nếu biết đám mọt sách này dám động thủ thì tôi đã đánh chết cả lũ rồi! Cũng may cậu em Tần không sao", Ngô Quảng giả tình giả nghĩa tiến đến bên cạnh Tân Khải nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!