Trên bàn rượu, chỉ mới nửa tiếng đồng hồ, hơn nửa giáo viên trên bàn đều ngã gục, uống đến bất tỉnh nhân sự.
Mặc dù phó hiệu trưởng Quách và Ngưu Quân vẫn có thể miễn cưỡng tỉnh táo nhưng cũng đã uống không ít rồi.
Chu Tư Tư ngồi bên cạnh Tân Khải tận mắt chứng kiến mọi chuyện.
Cô ấy trợn to mắt nhìn Tân Khải, đôi mắt đầy vẻ tò mò như mới phát hiện ra đại lục mới.
Cũng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
“Sao, sao anh thắng được thế? Anh may mắn dữ vậy sao?”, Chu Tư Tư vừa tò mò vừa ngạc nhiên, nhỏ giọng kề sát bên tai Tân Khải hỏi.
“Chuyện này ấy hả, đã nói là người tốt thì thường có vận may, những người tốt như tôi dĩ nhiên vận may phải tốt rồi”.
Tân Khải nghiêng đầu cười híp mắt đáp.
“Tốt cái quỷ gì!", Chu Tư Tư mảng Tần Khải, sau đó tức giận quay mặt đi.
Cô ấy chắc chắn không tin câu trả lời của Tân Khải.
Lén nhìn tôi đây lắm, còn suốt ngày cứ lợi dụng người ta, nếu đây mà được xem là người tốt thì có khi trời sập rồi.
“Anh, đại ca, uống xong rồi, hôm nay không uống nữa, chúng ta hẹn hôm khác..."
Nói rồi phó hiệu trưởng Quách läc mạnh đầu còn đang choáng váng.
Tân Khải bình thản cười nói: “Là Tiểu Tân, không phải đại ca, ông uống say rồi”.
“Tiểu Tần, à đúng rồi, Tiểu Tân! Tôi, tôi vẫn chưa say. Hôm nay không uống nữa, đại ca, hôm khác chúng ta uống tiếp!”, sau đó phó hiệu trưởng Quách ngã gục xuống sofa.
Bị một người hơn năm mươi tuổi gọi một tiếng “đại ca”, hai tiếng “đại ca”, Tân Khải chỉ đành bất lực xua tay.
Ngưu Quân ngồi ở một bên, không dám lên tiếng.
Mặc dù Tần Khải may mắn nhưng anh cũng đã uống không ít.
Gã chỉ coi Tân Khải như mấy thanh niên xốc nổi, nhưng cuối cùng mới nhận ra Tân Khải không chỉ có vận may mà tửu lượng còn hơn người.
Từ lúc bắt đầu, gã đã thất bại hoàn toàn với chiến thuật thi uống rượu với Tân Khải.
Thấy Chu Tư Tư tựa vào bên cạnh Tần Khải, cô gái này ngoan ngoãn như một chú cừu, Ngưu Quân vừa tức giận vừa hối hận.
Biết trước kết quả như vậy, có đánh chết gã cũng sẽ không kéo Tần Khải uống rượu.
Bây giờ thì hay rồi, không được lợi ích gì mà còn khiến đồng nghiệp của mình uống không ít, tự dưng nợ ân tình
không nói, còn để cho Tân Khải mở mày mở mặt một trận.
Một lát sau, có vài giáo viên tỏ ra khâm phục đáp lời với Tần Khải.
“Người anh em, tôi thật sự rất khâm phục tửu lượng của anh”.
“Phó hiệu trưởng Quách đã bị chuốc cho gục luôn rồi, không phục không được”.
“Trước đó tôi từng thấy người có tửu lượng cao nhưng chưa từng nhìn thấy người có tửu lượng cao như anh, chúng †a đúng thật là múa rìu qua mắt thợ”.
“Thường thôi, thường thôi”.
Nghe mọi người nịnh hót một hồi, Tân Khải lại chỉ bình thản cười.
Chu Tư Tư ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy mở mày mở mặt.