“Anh, sao anh lại quay lại?”
Hai người đang tức giận, Triệu Băng Linh nhìn thấy cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
Tân Khải đang cười híp mắt đứng ở cửa. “Không có gì, vợ à, không phải tìm em, anh là đến tìm trưởng phòng Vương”. Tân Khải nhẹ nhàng cất bước đi đến, trực tiếp ngồi xuống sô pha.
Tiếng gọi vợ kia khiến Triệu Băng Linh đen cả mặt: “Tìm Kỳ Kỳ làm gì, chuyện công việc sao?”
“Đương nhiên không phải! Trưởng phòng Vương, lúc trước. chúng ta cá cược, cô còn nhớ không?”
Tân Khải cười đắc ý, ung dung lên tiếng.
Vừa nãy thấy Phó Diệu Bang đến, suýt nữa đã quên chuyện quan trọng.
Người đánh cược với anh, không chỉ có Phó Diệu Bang.
So với vị trí nho nhỏ như Phó Diệu Bang, đương nhiên Tần Khải càng quan tâm đến Vương Kỳ cái gì cũng có thể làm này hơn.
“Cược gì?”
Triệu Băng Linh nhíu mày, quay đầu nhìn Vương Kỳ.
Tân Khải cũng nhân cơ hội nhìn trước ngực Vương Kỳ, vẻ mặt thưởng thức.
“Cái này, không có gì..."
Vương Kỳ nhỏ giọng nói một câu, ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt Tân Khải.
Nhận ra tầm nhìn của Tân Khải, Vương Kỳ tức giận xấu hổ, sảc mặt ửng đỏ, tức giận nghiến răng.
“Không có gì là sao?”
Thấy sắc mặt Vương Kỳ không đúng, Triệu Băng Linh không nhịn được hỏi ra.
Vương Kỳ vốn còn đang tính toán làm sao để bỏ qua, nghe thấy giọng Triệu Băng Linh thì đột nhiên nghĩ ra, ánh mắt có chút xấu xa.
“Được thôi, anh thẳng rồi! Cược thua thì phải chịu thua, tôi không phải người hay nuốt lời, bây giờ, anh muốn làm gì cũng được”.
Giọng của Vương Kỳ, cố ý nói thật quyến rũ.
Cô ấy lắc một cái, không e dè ưỡn ngực.
Trong phòng làm việc này, nếu chỉ có mỗi Tần Khải, đương nhiên cô ấy không dám làm như vậy.
Quan trọng là còn có Triệu Băng Linh bên cạnh, Vương Kỳ chắc chắn Tần Khải không dám làm bậy nên mới cố ý như thế.
“Thật sự làm gì cũng được à? Ha ha...”
Tân Khải căn bản không quan tâm đến việc có Triệu Băng Linh ở đây, cố ý trêu đùa Vương Kỳ.
“Muốn liếc mắt đưa tình thì đi ra ngoài, ở đây là công ty!”
Thấy hai người mắt qua mày lại, cơn giận trong lòng Triệu Băng Linh bùng phát.
Tốt xấu gì cô cũng là vợ chưa cưới của Tân Khải, tuy hôn ước này cũng sắp bị cô hủy rồi.
Nhưng Tân Khải coi thường mình như vậy, sao Triệu Băng Linh vui vẻ cho được.
“Không phải đâu! Vợ à, em đừng hiểu lầm, bọn anh chỉ là cá cược mà thôi, đùa thôi, giỡn thôi”.
Tân Khải cảm thấy không đúng, lập tức cười xòa.
Vừa nãy mải để ý thưởng thức dáng người Vương Kỳ, không cẩn thận lại rơi vào bẫy.
“Đùa? Tân Khải, anh có thể chú ý một chút không? Tôi nói rồi, đây là công ty, là công ty! Không phải nơi để anh đùa! Còn nữa, đừng có gọi tôi là vợ, có tin tôi xé nát miệng anh ra không!”
Triệu Băng Linh tức giận vô cùng, lại vừa đập bàn vừa trừng mắt.
Vương Kỳ ở bên cũng ưỡn ngực, vẻ mặt vui vẻ khi có kẻ gặp họa.
Tiểu nhân đắc chí!
Tân Khải đưa mắt trông mong nhìn Vương Kỳ, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai nói ngực lớn thì không có não chứ?
“Anh sai rồi, vợ à, em nói gì cũng đúng, ha ha...”