Hắn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại sợ Tân Khải đột ngột ra tay với mình.
“Anh hỏi tôi là cái thá gì sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, anh nghe cho rõ...”
Bỗng dưng Tần Khải đến trước bàn làm việc, im lặng. Rồi bỗng cầm cây bút trên bàn, phóng xuống.
Một tiếng “soạt” vang lên.
Triệu Tiểu Mao chỉ thấy một bóng đen lướt qua.
Ngoảnh đầu thì thấy cây bút đó đã cắm lên cánh cửa sau lưng anh ta.
Vẫn chưa hết, Triệu Tiểu Mao sờ lên cái mũ trên đầu thì thấy nó đã bị thủng một lỗ lớn.
Nghĩ thôi cũng biết chỉ cần lúc nấy Tân Khải ném lệch một chút thì cây bút đó sẽ cắm vào đầu anh ta rồi.
Triệu Tiểu Mao tái mặt, hít hơi ngược vào trong. Cơ thể run lấy bẩy, sợ đến chân mềm nhũn.
Còn Tần Khải thì cứ làm như không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ tựa vào bàn làm việc: “Người mà anh không dám cãi, tôi dám cãi, chuyện anh không dám làm, tôi dám. Chỉ một câu thôi, chuyện anh có thể quản được, tôi muốn quản, chuyện anh không quản được tôi càng muốn quản. Con rể của nhà họ Triệu được ông cụ làm chủ, lựa chọn là tôi, sao hả? Đã đủ rõ chưa?”
“Tôi...!"
Triệu Tiểu Mao run lẩy bẩy, mới nói được một chữ thì đã bị ánh mắt của Tân Khải dọa cho sợ tái mặt.
Lúc đang cứng miệng thì lập tức sửa lời: “Tôi... Tôi sẽ mét ông nội. Anh làm loạn ở công ty, cậy thế ông nội làm mưa làm gió, anh hãy đợi đấy”.
“Anh đi mét đi, anh cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, chà chà... Xem ra bà xã tôi cũng biết nhìn xa nên mới không cho anh làm trưởng phòng.
Tân Khải cười nhạt và không quên nói tốt cho Triệu Băng Linh.
Không ngờ anh vừa ngoảnh lại thì thấy Triệu Băng Linh đang liếc mình.
Triệu Băng Linh ngất mặt, ánh mắt như muốn nói Tân Khải phản ứng quá chậm, đến giờ mới phát hiện ra ưu điểm của cô.
Thờ ơ trước sự nhiệt tình của cô. Tôi nhịn...
Tân Khải giả vờ không thấy, ngoảnh mặt lại, cười tít mắt nhìn Triệu Tiểu Mao.
Triệu Tiểu Mao vốn hèn nhát, gặp phải ánh mắt của Tân Khải thì càng sợ nổi da gà.
Triệu Tiểu Mao há hốc mồm, nghĩ đến cái lỗ trên mũ và cuối cùng cũng không dám cãi lại.
So với Tân Khải, anh ta thật sự không chỉ thua mỗi một bậc.
Xét về khí thế và năng lực thì hai người họ đều không thuộc cùng một đẳng cấp.
Dù cho có phần nộ có không cam tâm tới mức nào thì cũng chỉ có thể nuốt cục tức đó xuống. Anh ta không thể nổi giận nên chỉ có thể dùng chiêu cũ.
“Giờ tôi sẽ đi méc ông nội, anh... anh hãy đợi đấy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!