Sắp xếp tên ăn chơi trác táng này vào công ty, Triệu Băng Linh đã không đồng ý mấy lần rồi, lần này cũng không lay chuyển được ông nội, nên mới bất đắc dĩ gật đầu.
Nhưng Triệu Băng Linh không ngờ, Triệu Tiểu Mao vốn không học vấn không kinh nghiệm, có bát cơm là tốt lắm rồi.
Nhưng không ngờ mới vào công ty, đã vô liêm sỉ muốn làm trưởng phòng rồi, còn muốn ngồi cùng cấp với tổng giám đốc cô đây nữa?
Triệu Băng Linh sao nhịn nổi cơn giận này, không nói hai lời lập tức từ chối, lúc này mới làm ầm ï trong văn phòng với Triệu Tiểu Mao.
“Vậy sao? Vậy ý cô là lời của ông nội, cô cũng không nghe! Triệu Băng Linh cô được lắm, cũng chỉ là giám đốc thôi mà, xem cô làm được gì. Hôm nay tôi không tin, ông đây cứ muốn làm trưởng phòng đấy, nếu không tôi cứ ở đây! Chúng ta cứ dây dưa như vậy, tôi xem xem ai thắng được ai, dù sao ông đây cũng rảnh rõi!”
Triệu Tiểu Mao cười lạnh, bản tính vô lại lộ rõ.
“Tân Khải, anh còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau ném anh ta ra ngoài cho tôi!”
"Triệu Băng Linh tức giận cả người run rẩy, nhưng lại không có cách gì xử lý tên vô lại như Triệu Tiểu Mao cả.
Trực tiếp quát một tiếng với Tân Khải.
“Động đến tôi? Mẹ nó cô động đến tôi thử xem, dám động đến tôi, ông đây năm ra đây không đi nữa, tôi ép cô tức chết!”. Thế nhưng, Triệu Tiểu Mao càng lúc càng vô lại, thuận thế ngồi xuống đất, võ xuống đất rống gào.
Tân Khải cười tủm tỉm, ở bên cạnh xem kịch hay.
Triệu Tiểu Mao này, quả không hổ là con trai ruột Lưu Hiểu Vi, học chiêu trò lăn lộn la lối ý hệt mẹ mình.
Gặp phải loại vô lại lợn chết không sợ nước sôi này, người bình thường chỉ sợ sẽ đau đầu thôi.
"Triệu Băng Linh tức giận đỏ ửng cả mặt, nhưng lại không làm gì được Triệu Tiểu Mao.
"Tân Khải nhếch miệng, lại xua tay, chậm rãi nói: “Vợ à, em biết đấy, anh cũng không có tiền, còn phải tống tiền nữa, chẳng phải phải vào ăn cơm tù sao?”