“Thôi vậy, chuyện công việc của Mao Mao, sau này chúng †a sẽ tính kế lâu dài, trước tiên cứ để chúng đắc ý vài ngày! Hừ!”, Triệu Hoành Quang vừa an ủi vợ vừa hừ một tiếng.
“Sau này là bao giờ? Con trai cũng không còn nhỏ nữa, không có việc làm, nó sao tìm được vợ chứ? Người làm cha như anh đúng là hèn nhát! Lần này dù sao chúng ta cũng đã mất mặt rồi, vậy cứ dứt khoát vứt hết mặt mũi đi, anh và em đến chỗ ông cụ làm ầm lên, nói thế nào, ông ấy cũng là bố anh mà, đúng không?”
“Làm... làm thế có ổn không?”, nghĩ đến ông cụ, Triệu Hoành Quang hơi sợ.
Lưu Hiểu Vi nghiến răng nghiến lợi, không còn quan tâm điều gì nữa: “Có gì không ổn? Dù sao cũng đã mất mặt rồi, cũng không thiếu cái này, con người không cần mặt mũi, vô địch thiên hạ. Nghe em đi, em không tin chúng ta không trị được tên nhóc và con bé đó”.
Triệu Hoành Quang thầm tính toán, cuối cùng vẫn thuận theo Lưu Hiểu Vi.
Chỉ có thể miễn cưỡng lái xe đi, cũng không quan tâm
mặt mũi sưng vù, cả người nhếch nhác đến nhà chính nhà họ Triệu.
Nhà họ Lý, vừa về đến địa bàn của mình, Lý Tiếu Lai còn đang tức giận túm lấy đồ trong phòng khách đập phá.
Tivi, bàn trà, tủ rượu...
Bỗng chốc phòng khách đã đầy mảnh vỡ, lúc này Lý Tiếu Lai thở phì phò, ngã người xuống sofa.
Hản ta thèm muốn Triệu Băng Linh cũng không phải một hai ngày.
Thấy miếng thịt sắp đến miệng không cánh mà bay, Lý Tiếu Lai đâu thể nuốt nổi cơn giận này.
Mấy người nhà họ Lý đi theo Lý Tiếu Lai đều lặng thinh không lên tiếng, ai cũng im như thóc đứng nhìn.
Lý Tiếu Lai nổi giận, họ không dám chọc vào.
Sợ nói sai cái gì sẽ rước họa vào thân, trở thành nơi trút giận của Lý Tiếu Lai.
“Vô dụng! Một đám vô dụng! Còn vệ sĩ cái gì, mẹ kiếp! Vô dụng, cút hết cho ông!”, Lý Tiếu Lai giận dữ chỉ vào vệ sĩ nhà mình mắng.
Mấy vệ sĩ đều cúi đầu tỏ ra sợ hãi, chạy ra khỏi biệt thự thì lại mang dáng vẻ như thể mới được đại xá.
Nếu mà ở lại bên cạnh Lý Tiếu Lai vào lúc này, đó chẳng phải chuyện gì tốt.
Đuổi hết vệ sĩ đi, Lý Tiếu Lai lại chỉ vào đám người nhà mình, càng thêm tức giận.
“Còn bọn mày nữa! Bình thường tao đối xử với bọn mày. thế nào, có ích chút đi, có lần nào tao bỏ rơi bọn mày chưa? Còn bọn mày thì sao? Đồ hèn nhát, vô dụng!”