“Mày vừa nói là muốn xem phải không? Cậu đây đổi ý rồi, nếu mày đã là chồng chưa cưới của Triệu Băng Linh, vậy cậu đây không ngại cho mày trông thấy oai phong hùng dũng của cậu đây!”
“Tuyệt! Chiêu này của cậu Lý quả là tuyệt diệu!”
Lưu Hiểu Vi nở nụ cười rực rỡ, dựng ngón tay cái lên khen hay: “Để nhãi con này tận mắt nhìn thấy mình bị cắm sừng, xem về sau cậu ta còn hống hách nữa không!”
Triệu Hoành Quang bị Lưu Hiểu Vi đá một phát, cũng gật đầu khen hay: “Đúng, đúng! Để cậu ta hoàn toàn hết hi vọng cũng tốt, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là mơ mộng hão huyền!”
Đôi vợ chồng này trơ tráo cùng cực, ỷ vào có Lý Tiếu Lai làm chỗ dựa, làm điệu làm bộ chỉ tay năm ngón!
Đặc biệt là Lưu Hiểu Vi, nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, chẳng những không coi Tần Khải ra gì, mà còn đẩy sự vô liêm sỉ của mình lên một tầm cao mới ngay trước mặt Tân Khải.
“Hay! Ý kiến này hay lắm!”, Tân Khải hơi híp mắt, lại chợt vỗ tay, biểu cảm trên mặt khiến cho người ta không nhìn thấu được.
Mà Triệu Băng Linh nghe xong lời này, suýt nữa tức phát ngất.
Ba tên này còn có thể vô liêm sỉ thêm nữa không? Quả thật là người này còn khốn kiếp hơn người kial
Triệu Băng Linh nghiến răng, đang định tỏ rõ quyết tâm, lại chợt nghe thấy Tần Khải lạnh lùng cười hai tiếng.
“Hay, hay lắm! Không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không ngờ được, trên đời này còn có loại người vô liêm sỉ như các người!"
“Triệu Hoành Quang, Triệu Băng Linh là cháu gái ruột của ông đấy, vợ ông đê tiện thì thôi đi, vậy mà người làm bác cả như ông cũng có thể mù quáng như vậy? Ông vẫn còn là con người sao!”
“Mày! Tao có phải con người hay không, còn chưa đến lượt mày lắm miệng!”
Triệu Hoành Quang trừng mắt, cắn răng nghiến lợi gầm thét với Tân Khải.
Ông ta sớm đã chướng mắt Tân Khải rồi.
Trong tiệc gia đình, cũng bởi vì Tân Khải mà Triệu Hoành Quang ông ta mất hết mặt mũi, bị một tiểu bối làm cho khiếp Sợ.
Lúc này ỷ vào sau lưng có Lý Tiếu Lai làm chỗ dựa, Triệu Hoành Quang dứt khoát không thèm mặt mũi luôn.