Ngô Quảng rõ ràng chợt khựng lại, ánh mắt liếc nhìn Tân Khải, hắn ta lập tức nghiến răng nói: “Bà nội, ý bà là sao? Bà thà rằng tin người ngoài, chứ không tin cháu? Chúng ta mới là người một nhà mài”
“Đúng vậy, bà nội, sao bà nội lại hướng khuỷu tay ra ngoài vậy? Chúng ta mới là người cùng họ, em rể cũng là người nhà chúng ta, bà như vậy là không đúng!”, Vương Chính cũng xụ mặt lên tiếng.
Đám con cháu nhà họ Vương bên dưới sớm đã không nhịn nổi nữa, Vương Chính vừa dẫn đầu, bọn họ lập tức châm thêm vào nói:
“Bà nội tuổi lớn rồi, sợ nhất là loại lang băm lừa bịp này”.
“Em rể đừng giận, đợi ông nội về, chắc chẳn sẽ làm chủ cho cậu”.
“Bà nội, bà hồ đồ rồi, nói thế nào thì anh rể cũng là con rể nhà họ Vương chúng ta mà”.
“Nếu thân phận của anh rể còn không gặp được Tiêu Chiến, thì một tên nhà quê như hắn ta sao có thể gặp được chứ, dựa vào đâu chứ?”
“Đủ rồi! Bà già đây tuy tuổi lớn, nhưng vẫn chưa già đến mức lẫn đâu. Mấy đứa ai đang nói dối, bà đây biết rõ trong lòng, bà không phải vì không có điện thoại của nhà họ Tiêu, chứ nếu không chúng ta gọi điện qua, hỏi xem Tiêu Chiến có phải dị ứng với cà phê là được thôi sao?”, Kỳ Mai Hoa đập bàn một cái, không gian lập tức yên tĩnh.
Mọi người đều đưa mắt nhìn Tân Khải và Ngô Quảng.
Tần Khải ngồi ở đó, khẽ mỉm cười, trông rất thoải mái.
Trái lại, Ngô Quảng thì thoáng chốc đã đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán.
Giữa hai người, ai đang nói dối, kết quả đã rất rõ rồi.
“Ai, anh nói xem không có gì anh lại đi khoác lác, cứ thành thành thật thật, không tốt hơn sao?”, Tân Khải bắt chéo chân, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Ngô Quảng.
Ngô Quảng tức tối, miệng cũng run rẩy.
“Mẹ nó, đồ nhà quê, con mẹ nó mày muốn bị đánh saol”. Miệng rống giận, Ngô Quảng cầm chén canh trên bàn, ném thẳng trực diện Tân Khải.
Chén canh kia chưa vơi nhiều, vẫn còn nóng hổi.
Như vậy nếu mà đánh thật, Tân Khải chắc chắn phải vào viện cấp cứu ngay.
A.. Hai chị em Vương Dao và Vương Tuyết giật mình thét lên. Bà lão Kỳ Mai Hoa cũng kinh sợ.
Đám con cháu nhà họ Vương lại càng hoảng sợ lặng câm.
Bọn họ ghét Tân Khải là thật, nhưng ai ngờ, Ngô Quảng lại không màng mặt mũi ra tay như vậy.