TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(66)
Lúc đó, cách chổ Ngôn Hạ và Hạo Tư không xa lắm , Giang Ngôn dùng ánh mắt lạnh như băng của anh phóng tới phía 2 người ,trong đôi mắt đen hằn lên tia tức giận, màu mắt sâu thẫm, bàn tay siết chặt,cả người toát ra cảm giác cực kỳ lạnh lẽo. Tiêu Viển cũng nhìn thấy cảnh vừa rồi, lại thấy thái độ của anh thì thầm cầu phúc giúp 2 người kia,
- Thùng giấm to vỡ rồi! Tiêu Viển nghĩ thầm, khẽ liếc nhìn anh.
Hai người bên kia lại không hề biết sự có mặt của Giang Ngôn và Tiêu Viển. Một người nở nụ cười trên mặt, trong tay nâng khẩu súng sơn đỏ chĩa vào người kia cười đùa, người kia đứng bên cạnh cũng đang nở nụ cười, đưa cánh tay của mình ra 1 tay nắm lấy tay đối phương, 1 tay phủi đi vệt phấn bột trên áo mình ,rồi thuận tay trét lên mặt của đối phương, còn tiện thể cốc lên trán 1 cái.
Mới đầu, Tiêu Viển dùng ánh mắt :
-Không phải chứ, đi giết người cũng có thể lừa được soái ca phe địch cam tâm vui vẽ chịu chết như vậy sao???để nhìn Ngôn Hạ mà cười khổ, sau đó lại dùng biểu cảm
- Ha ha, anh bạn xong đời rồi. Thùng giấm trường phổ thông M vừa chua vừa chát đó nha! mà nhìn về phía Hạo Tư.
Tiêu Viển mơ hồ cảm thấy tiếng nói và tiếng cười của nam sinh bên cạnh cô bây giờ đối với Giang Ngôn đều là cực kỳ quá ngứa đòn.
Thế nhưng trong khoảnh khắc ánh nhìn của nam sinh chạm ánh mắt Giang Ngôn, Tiêu Viển thấy cậu ta mỉm cười ý tứ sâu xa nhìn 2 người họ, rồi quay sang Ngôn Hạ. Chỉ cho cô 2 người bên này đang đứng nhìn.Sắc mặt Giang Ngôn lại lạnh thêm mấy phần, anh bước đến trước mặt họ , không nhìn Ngôn Hạ mà nhìn Hạo Tư, lạnh nhạt:
- Cậu cũng tham gia thi đấu à?
Hạo Tư đột nhiên bước lên lại dùng tư thế che chắn đứng trước mặt Ngôn Hạ, không nhìn Tiêu Viển lấy một cái. Cười cười nói với anh,
- Bọn tớ đến thi đấu , ai ngờ bị tiểu yêu tinh Hạ Hạ này giết cho thảm hại rồi! Giờ tớ cũng thành oan hồn dưới tay cô ấy rồi này.
- Đêm tối làm ơn đừng có nói như vậy, sợ quá!!! Ngôn Hạ dùng khủy tay húych 1 cái mạnh vào bụng Hạo Tư. Cậu ta lập tức khom người ôm bụng kêu đau.
- Tiểu Ngôn sao cậu qua đây? Cô cười, không hề biết bom đạn đang nổ ầm ầm trong ánh mắt nhìn nhau của 2 thanh niên bên cạnh, Tiêu Viển nhìn cô và 2 người nam, lộ ra vẻ mặt như đang xem kịch vui.
- Tôi qua xem cậu thế nào, nhưng xem ra khá tốt! Giọng anh lạnh lẽo rõ ràng không vui.
Nhưng lúc này lại không biết dây thần kinh nào trong đầu Ngôn Hạ bị hỏng mà đột nhiên cô lại không hề nhận ra sự bực bội không vui của anh.
- Tớ rất ổn , chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết xong 2 đại đội kẻ địch này thôi! Cô đắt ý cười cười nhìn 3 nam sinh trước mặt.
Nhưng lúc này là lúc cuộc khảo nghiệm diển ra cao trào ,kẻ địch dù chỉ còn phân nửa nhưng cũng được xem như là trận đấu nghiêm túc với cô . Vẻ mặt cô bình thản nhìn về phía rừng cây bên lều huấn luyện của họ.
- Tiểu Ngôn cậu mau về vị trí phòng thủ bảo vệ mọi người đi, 1 mình tớ tự lo được. Để đám ngốc kia bên đó 1 mình không an toàn!
Tiêu Viển nghe cô nói mà giật mình, anh thầm nghĩ:
- Chơi trò gì vậy? Đuổi người thẳng luôn vậy à?
Vẻ mặt Giang Ngôn không cảm xúc. Anh nhìn Hạo Tư,
- Cậu không có nhiệm vụ gì trong đội à?sao lại ở đây?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!