TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(225)
Ngôn Hạ ngồi bên cạnh nhìn bác sĩ xử lý vết thương cho Tần Diệp. Biểu cảm trên mặt cô âm u , như có 1 đám mây đen che phủ.
Bác sĩ xữ lý xong thì ra ngoài, Ngôn Hạ đợi mọi người ra về hết chỉ còn cô và cô bé trợ lý trong coi giường bệnh.
- Anh thế nào rồi? Ngôn Hạ lên tiếng hõi anh.
- Anh không sao! Hơi choáng xíu thôi! Thanh âm của Tần Diệp hơi khàn, mang theo vài phần mệt mõi.
Ngôn Hạ nhìn anh khẽ thỡ dài ,rót ra 1 ly nước lọc đưa cho anh. Cô bảo trợ lý ra ngoài mua chút đồ . Rồi gọi anh:
- Diệp tử....
- Ừm ?
Tần Diệp vừa uống nước vừa nhìn cô.
- Chuyện hôm nay... là anh cố ý phãi không???
Động tác của Tần Diệp hơi khựng lại, anh đặt ly nước xuống. Nhìn cô:
- Em tin anh ta như vậy sao?? Người bị thương là anh....
- Diệp Tử, em không tin anh ấy!!! Em nhìn thấy!!!Anh ấy vẩn chưa đẩy anh... Ngôn Hạ lên tiếng cắt ngang câu nói của anh. - Tại sao anh phãi tự làm tổn thương mình như vậy?
Ánh mắt Tần Diệp phảng phất vài phần thống khổ bi thương:
- Anh...
Ngôn Hạ cau mày tức giận ,dùng sức bóp lấy cổ tay anh:
- Sau này không được làm như vậy nữa!!! Em không thích anh như vậy, Em cũng không muốn anh bị thương!!
- Tiểu Hạ, anh xin lỗi!
Thanh âm Tần Diệp run rẩy, có chút yếu đuối kiềm nén.
- Anh chỉ cảm thấy rất tức giận, anh ta không có quyền tách CP của chúng ta!!! Chúng ta...
- Diệp Tử !!! CP là giả!!!
Ngôn Hạ lên tiếng chặn anh. - Anh cần có 1 không gian lớn hơn, cần 1 sự hợp tác rộng hơn để phát triển, anh không thể cứ xoay quanh em!! Sẽ làm ảnh hưởng đến anh!!!
Biểu cảm Tần Diệp phút chốc cứng đờ, tuyệt vọng. Ngôn Hạ nhắm mắt, thỡ ra 1 hơi.
- Anh nghĩ ngơi đi. Mai em sẽ đến thăm anh!
Ngôn Hạ nhanh chóng rời đi. Trong ánh mắt Tần Diệp nhìn cô như có gì đó tan rã, nước mắt anh rơi xuống. Giống như muốn nhấn chìm 1 khoảng kí ức nào đó.
- Là giả sao??? Tần Diệp bật cười lẩm bẩm.- Anh không tin!!!
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(226)
Giang Ngôn trở về, anh ngồi thẩn thờ trên ghế sofa cả buổi. Chân dài hơi cong. 1 tay ôm lấy đầu gối. 1 tay kia vô thanh vô thức cào cào lên ghế sofa.
Ánh mắt hơi tối lại. Anh có chút sợ hãi, anh sợ cô sẽ hiểu lầm anh. Sợ cô sẽ lần nữa rời bõ anh.
Ngôn Hạ trở về hơi muộn . Đèn trong nhà bật sáng. Cô có chút giật mình.
- Tiểu Ngôn? Sao anh ngồi ở đây? Không ngủ?
Giang Ngôn ngước nhìn người trước mặt chăm chú, rồi đột nhiên anh vươn tay, ôm thật chặc cô vào trong ngực.
- Tiểu Ngôn???
Ngôn Hạ bị anh ôm đến gắt gao siết chặt, có cảm giác hít thỡ không thông.
- Anh đây là ghét em rồi muốn xiết chết em phãi không??
- Bảo bối!! Đừng rời bỏ anh... đừng rời bỏ anh!!! Âm thanh vang lên trầm thấp , mang theo nghẹn ngào .
- Hã?? Ừm... em không bỏ anh!!
Ngôn Hạ hơi sững sờ. Rồi cũng không đẩy anh ra nữa mà ôm lấy vai anh vổ vổ nhè nhẹ sau lưng.
Ngôn Hạ căn bản không biết tại sao anh lại phản ứng lớn như vậy. Nhưng cô biết giờ phút này.... Cô sắp bị anh xiết đến tắt thở rồi!!!
- Tiểu Ngôn, ngoan !!Đừng xiết chặc quá, em không thở nổi!!!
Giang Ngôn nghe vậy, cánh tay đang ôm xiết cô quả nhiên buông lỏng. Ngôn Hạ thở phào, nhưng chưa kịp vui được bao lâu , cô đã bị anh kéo về hôn lấy.
Nụ hôn điên cuồng , còn có mấy phần lo sợ bất an...
Ngôn Hạ bị anh đè xuống sofa, hôn lấy. Không gian xung quanh như lắng đọng chỉ còn lại hơi thở giao hòa của 2 người.
Nóng bỏng, điên cuồng, chiếm hữu.
-------
Giang Ngôn ôm cô vào trong ngực, cánh môi đỏ bừng , quần áo lộn xộn xộc xệch nhưng vẫn mặc ngay ngắn trên người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!