01
Năm ta tám tuổi, tỷ tỷ mười lăm tuổi, phụ thân nghiện cờ bạc nên đã thua hết tiền cứu mạng của mẫu thân, những kẻ đòi nợ cầm đuốc đến định đốt nhà tranh của ta.
Phụ thân liền nghiến răng bán hai tỷ muội chúng ta cho phủ Tây Bình hầu làm nha hoàn, đổi được năm mươi lượng bạc.
Năm sau, Thái hậu hạ chỉ, ban Lâm Ngọc Uyển, thứ nữ của phủ Tây Bình hầu cho Tuần Dương Vương làm trắc phi.
Trong số hơn mười nha hoàn hồi môn, tỷ tỷ ta vì dung mạo xinh đẹp, làm việc chu đáo lanh lợi nên đã được chọn làm nha hoàn thông phòng.
Những người khác đều ghen tị đến ngứa răng nhưng ta có thể nhận ra tỷ tỷ không vui.
Tỷ tỷ và Ngưu Tam ở làng là thanh mai trúc mã, sau khi bị bán vào Lâm phủ, Ngưu Tam còn mượn cớ đến đưa đồ ăn cho nhà bếp để gặp tỷ tỷ vài lần.
Hắn nói cây táo trong sân nhà ta đã ra quả, rụng đầy đất, hắn biết tỷ tỷ thích ăn nên đã hái một giỏ mang đến.
Hắn còn nói, hiện tại hắn đang làm công việc khuân vác ở bến tàu, đợi khi nào đủ tiền sẽ chuộc thân cho chúng ta.
Tỷ tỷ ăn một quả táo, rõ ràng là ngọt nhưng mũi và mắt lại đỏ hoe, giọng khàn khàn nói với Ngưu Tam: “Ta và Mịch Đường sắp theo Ngũ tiểu thư gả vào Vương phủ, sau này ngươi không cần đến phủ Tây Bình hầu nữa, nếu ngươi có lòng, hãy giúp ta chăm sóc phụ thân nhiều hơn.”
Sau khi Ngưu Tam đi, tỷ tỷ trùm chăn khóc rất lâu.
Một ngày trước khi đến Vương phủ.
Ta bưng một đĩa bánh hoa quế ngồi xuống hành lang hỏi Xuân Đào: “Nha hoàn thông phòng là gì?”
Xuân Đào hơn ta sáu tuổi, mặt cô ấy đỏ bừng, không biết giải thích với ta thế nào, bèn nghiêm mặt nói: “Nha hoàn thông phòng, theo nghĩa đen, chính là nha hoàn có phòng ở thông với phòng của chủ nhân.”
Ở Lâm phủ, nha hoàn được chia làm ba cấp bậc, đại nha hoàn, tiểu nha hoàn và nha hoàn thô sử.
Ta và tỷ tỷ là tiểu nha hoàn, Xuân Đào là đại nha hoàn, thường ngày chúng ta vẫn ở trong phòng dành cho hạ nhân.
Phòng cho hạ nhân vừa chật vừa bẩn, ban đêm tiếng ngáy ngủ, tiếng nghiến răng khiến người ta không ngủ nổi.
Vì vậy ta nghĩ tỷ tỷ có thể ở bên cạnh chủ nhân, vậy địa vị của nàng hẳn rất cao nhưng tại sao nàng lại không vui?
Nhìn ta nghi hoặc gãi đầu, Xuân Đào lại nói thêm với ta: “Nha hoàn thông phòng phải hầu hạ bên cạnh chủ nhân, ví dụ như đắp chăn, dâng trà rót nước, thay quần áo…”
Cô ấy ho khan, dùng tay che nửa miệng thì thầm bên tai ta: “Chủ nhân làm chuyện đó mệt rồi, nha hoàn thông phòng cũng phải giúp.”
“Chuyện đó? Là chuyện gì?” Ta ngơ ngác nhìn cô ấy, miệng còn nhai bánh hoa quế chưa ăn hết.
Xuân Đào cố gắng ra hiệu cho ta: “Ở làng, muội chưa từng nghe qua động tĩnh trong đống rơm rạ sao?”
Ta vẫn ngây ngốc.
Xuân Đào bất đắc dĩ xoa đầu ta: “Muội muội ngoan. Đợi thêm vài năm nữa, muội sẽ hiểu thôi. Tỷ tỷ của muội làm nha hoàn thông phòng, biết đâu sau này còn được nâng lên làm thiếp, muội thật may mắn khi có tỷ tỷ thương yêu và bảo vệ muội như vậy.”
Ta nhe răng cười.
Tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt, đĩa bánh hoa quế này chính là lão phu nhân thưởng cho nàng, nàng lại mang đến cho ta ăn.
Hồi nhỏ mẫu thân nằm liệt giường, phụ thân nghiện cờ bạc, tỷ tỷ sớm đã gánh vác cả gia đình, giặt giũ nấu cơm, may vá thêu thùa, tranh thủ thời gian còn giặt tã cho ta, dạy ta đi lại.
Đôi tay tỷ tỷ toàn là vết chai.
Nếu không phải phụ thân bán chúng ta vào phủ Tây Bình hầu, tỷ tỷ còn định dành dụm tiền cho ta đi học tư thục.
Tỷ tỷ là người thương ta nhất trên đời này.
Tỷ tỷ bảo vệ ta, sau này ta cũng phải bảo vệ tỷ tỷ.
02
Ở Vương phủ hai năm, ta chủ yếu phụ trách quét dọn sân vườn.
Việc không nặng nhọc, tuy là không so được với những nha hoàn hầu hạ trong phòng nhưng chỗ tốt là không cần nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt của chủ nhân.
Chỗ không tốt là phải dậy từ giờ Mão, lúc đó trời còn chưa sáng.
Vì vậy cả ngày ta cứ cầm chổi ngáp ngắn ngáp dài, thỉnh thoảng dựa vào hành lang ngủ gật, ngay cả Vương gia đến cũng không biết.
Tuần Dương Vương Tiêu Dục Hành là nhi tử thứ bảy của Cảnh Đế, vừa mới qua sinh thần hai mươi mốt tuổi, hắn ta phong thần tuấn lãng, nho nhã như ngọc, đôi khi ánh mắt ôn hòa, đôi khi giữa đôi mày lại lộ ra một vẻ uy nghiêm quý phái khiến người ta không dám đến gần.
Hôm đó, có lẽ Tiêu Dục Hành có tâm trạng rất tốt, hắn chậm rãi bước vào sân.
Lúc đó ta đang ngửa đầu nhìn một đàn ngỗng trời trên trời, nhìn đến ngây người, không nhận ra hắn đã đi đến bên cạnh.
Hắn thong thả mở lời bên cạnh ta, giọng nói trầm ấm: “Ngỗng trời đẹp không?”
“Đẹp ạ.” Ta gật đầu, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình: “Chỉ là ta đang nghĩ, khi ngỗng trời bay, tại sao lại phải xếp thành hình chữ nhất hoặc chữ nhân?”
Người bên cạnh im lặng một lúc, có lẽ cũng không trả lời được: “Ừm, đây là một câu hỏi hay.”
“Vương… Vương gia.” Ta đột nhiên phản ứng lại, vội vàng cúi đầu hành lễ với hắn: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”
Tiêu Dục Hành mặc trường bào màu chàm, cổ áo và ống tay áo đều thêu viền chỉ bạc hình mây trôi, thắt lưng bằng đai gấm rộng màu xanh có viền mây lành, ngón tay cái bên phải đeo một chiếc nhẫn ngọc, khí chất cao quý và trang nghiêm.
“Ngươi đúng là chậm chạp và đần độn, không bằng tỷ tỷ ngươi được một phần ba.” Hắn gõ đầu ta, khóe môi cong lên, lười biếng nói: “Ngẩng đầu lên, để bổn vương nhìn xem.”
Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nghĩ đến dáng vẻ của mình không được đẹp lắm, quanh năm ở trong sân phơi nắng dầm mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đen vừa nứt nẻ.
Tiêu Dục Hành nhìn ta hai giây, cười như không cười nói: “Ngươi và tỷ tỷ ngươi trông không giống nhau lắm.”
Ta và tỷ tỷ không cùng một mẫu thân sinh ra, đương nhiên không giống nhau.
Tỷ tỷ ngũ quan mềm mại, thân hình uyển chuyển, da trắng như tuyết.
Còn ta thì góc cạnh sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, không phải là tướng mạo dễ chọc, tỷ tỷ thường nói ta trông ngây thơ đần độn, thực ra là tính tình ngang bướng như trâu.
Ta còn chưa kịp mở miệng, Lâm Ngọc Uyển đã từ trong điện đi ra, nàng ta thân mật khoác tay Vương gia: “Hôm nay Vương gia tan triều sớm thế, đến rồi sao không cho người truyền báo một tiếng? Còn ngươi nữa, chẳng có chút mắt nhìn nào, không lên tiếng mà cứ để Vương gia đứng phơi nắng thế này.”
Dù là đang mắng ta nhưng giọng điệu lại nhàn nhạt.
Tiêu Dục Hành vỗ tay nàng ta: “Trong cung ban thưởng rất nhiều thứ, Tứ Nhi và những người khác đang ở tiền sảnh tranh nhau lựa chọn, sao nàng không đi?”
Lâm Ngọc Uyển cúi mắt cười nhẹ: “Thiếp vốn không muốn tranh giành với họ, vật ngoài thân, sao sánh bằng khoảnh khắc được ở bên Vương gia.”
Tiêu Dục Hành hài lòng nắm tay nàng ta đi vào điện.
Ta thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng đã thoát nạn.
Nhưng sau khi Vương gia đi, Lâm Ngọc Uyển gọi ta vào điện, đánh giá ta từ trên xuống dưới, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu: “Một đứa nhóc đen nhẻm còn chưa lớn, vậy mà cũng lọt vào mắt Vương gia, thật khiến người ta thấy kỳ lạ.”
Ta không hiểu ý nàng ta, bụng thì kêu ùng ục khó chịu nên chỉ biết tủi thân cúi đầu vặn ngón tay, nghĩ thầm nếu không cho ta đi, ta sẽ không ăn được cơm mất.
Lâm Ngọc Uyển như nhìn ra được tâm tư của ta, lạnh lùng nói: “Ngươi làm việc cẩu thả, phạt ngươi ba ngày không được ăn cơm.”
Ta như bị sét đánh, miệng và bụng đều xẹp xuống.
03
Ta vốn ăn nhiều, nhịn một bữa đã đói cồn cào, đến ngày thứ hai bị phạt thì đã thấy hoa mắt chóng mặt, Xuân Đào để lại cho ta nửa cái bánh bao, ta ăn xong vẫn thấy đói bụng.
Nằm trên giường thông lớn, ta mở to mắt nhìn chằm chằm.
Nửa đêm, tỷ tỷ mò đến phòng của người hầu, nàng xách theo hộp thức ăn, từng tầng từng tầng, toàn là bánh trái đẹp mắt, ta ngồi dậy, nhét vào miệng một cách thèm thuồng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!