Hai năm sau.
Dù sao cũng chỉ là hai năm, nhưng mà trong hai năm gần đây lại có nhiều chuyện thay đổi đến đáng sợ.
Chuyện đầu tiên khiến người khác phải há hốc kinh ngạc chính là chuyện về Thượng Quan Tịch Mộng và Bạch Quán Tông, anh thật sự đã đồng ý chờ cô hai năm, nhưng anh hoàn toàn không ở lại đây một cách vô nghĩa mà anh đã tự thành lập ra một công ty với tên gọi là Tịch Mộng, hoàn toàn là dựa theo nhưng kinh nghiệm cô đã truyền lại mà gầy dựng lên.
Không chỉ vậy mà tình cảm của Thượng Quan Tịch và Bạch Quán Tông cũng tốt hơn, hai người họ vẫn thường xuyên liên lạc, như lời đã hứa thì anh vẫn không đến Mỹ tìm cô, cũng như Thượng Quan Tịch Mộng cũng chưa quay về Kế Thành một lần nào, nhưng không phải vì thế mà hai người họ xa cách, trái lại mà sự tin tưởng của họ gần như là tuyệt đối.
Nhưng chuyện này không đáng là gì so với việc thứ hai, vốn cứ nghĩ Châu Dụ sẽ tiếp tục theo đuổi cô, cùng cô đến Mỹ tận hưởng cuộc sống của hai người, nhưng không ngờ ngay sau khi cô rời khỏi Kế Thành thì Châu Dụ cũng biến mất.
Ba ngày sau đó thì anh ta lại xuất hiện với thân phận là đối tác của Bạch thị, ngay sau đó ba tháng thì anh ta và Bạch Hoành Kỳ vẫn giữ liên lạc, không lâu sau thì đã phát sinh tình cảm và có ý định sẽ kết hôn.
Vốn Bạch gia không muốn nhìn thấy con gái gả đến Bạch gia chịu khổ, nhưng mà Bạch Hoành Kỳ lại thật lòng thích anh ta vì thế họ đã sẵn sàng cho việc tiến đến hôn nhân.
Còn chuyện thứ ba phải để ý chính là chuyện của Quý Tín Hào và Thượng Quan Diệp Lam, từ khi mang thai cho đến sinh con thì tâm trạng của Diệp Lam hoàn toàn không bình thường, ngay sau khi sinh con thì cô ta đã phát điên lên và trốn mất.
Quý Tín Hào tuy không có tình cảm với mẹ đứa trẻ nhưng dù sao cũng là con của mình nên anh ấy vẫn chấp nhận một thân một mình nuôi con.
Anh đã có ý định sẽ sang nước ngoài, cùng lúc đó thì trên chuyến bay sang nước ngoài anh ấy đã gặp hai chị em nhà Thượng Quan, xem như là người một nhà nên đã cùng nhau đến Mỹ.
Từ đó Quý Tín Hào đã trợ giúp cô để phát triển tập đoàn Thượng Quan, đứa bé kia cũng nhận cô làm mẹ nuôi, xem như là có đầy đủ cha và mẹ, cũng không sợ đứa trẻ phải chịu ấm ức.
[…]
Tám giờ sáng, tại Mỹ.
Thượng Quan Tịch Mộng ngồi ở trong phòng vừa ngồi xem tư liệu vừa phải chăm sóc cho đứa bé ở bên cạnh.
Đứa bé gái này là con của Quý Tín Hào, cô bé tên là Quý Y Gia, tên thân mật là Ariel, cô bé năm nay được hai tuổi, cực kỳ bám người, nhất là người mẹ nuôi Thượng Quan Tịch Mộng.
Cô vừa đặt laptop xuống thì Quý Tín Hào cũng bước vào, thấy con gái vẫn còn ngủ ngon thì cũng chỉ biết lắc đầu, đứa con gái này tính tình không được tốt lắm, nhưng khi ở bên cạnh mẹ nuôi thì hoàn toàn ngoan ngoãn và nghe lời, bấy lâu nay anh vẫn luôn làm phiền cô như thế.
- Thật xin lỗi Tịch Mộng, lại làm phiền em rồi.
Cô đưa mắt nhìn Quý Tín Hào, sau đó lại nhìn sang cô con gái nuôi, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt bầu bĩnh đó, nói:
- Anh nói xin lỗi em đã được hai năm rồi, vẫn còn muốn nói tiếp sao?
Quý Tín Hào bật cười.
Thật ra họ đã ở đây hai năm, trong hai năm này thì cô đã hoàn toàn gầy dựng được một tập đoàn Thượng Quan ở nước ngoài vô cùng là hoàn mỹ, tuy là không ở Kế Thành nhưng cô cũng biết rõ nhưng chuyện đã xảy ra trong những năm này, tuần sau chính là ngày quay về Kế Thành của họ, vì tuần sau Thượng Quan Tịch Huyên đã được nghỉ đông rồi.
- Tình cảm của em và Quán Tông thế nào?
- Không tồi, nếu không có biến cố gì thì rất có thể sẽ tái hôn.
- Tịch Mộng, em có hối hận không?
Nghe đến đây thì Thượng Quan Tịch Mộng có chút khựng lại, trong suốt hai năm qua cô thật sự đã nói dối Bạch Quán Tông một chuyện, đó là chuyện mang thai, trước khi cô chuyển hoàn toàn từ Kế Thành đến Mỹ thì cô đã mang thai, chỉ là vì cô không chú ý sức khỏe nên đứa bé hoàn toàn không khỏe mạnh, chỉ có vài ngày thì cô đã bị sảy thai.
Lúc đó kể cả cô cũng không khỏi bàng hoàng, nhưng cô sợ nếu nói ra sẽ khiến cho Bạch Quán Tông thất vọng nên cô đã lựa chọn im lặng cho đến ngày hôm nay.
- Từ trước đến giờ, Thượng Quan Tịch Mộng chỉ có một lần hối hận, nhưng em tin rằng… Đứa con chưa kịp hình thành chắc cũng sẽ hiểu cho em.
- Tịch Mộng, đợi khi em và Bạch Quán Tông tái hôn thì sẽ lại có thôi.
Thượng Quan Tịch Mộng chỉ cười chứ không nói, đối với cô thì cho dù có thế nào đứa bé kia cũng là chấp niệm, cô không thể nào quên được ngày hôm đó, giá như cô biết tin đó sớm hơn thì bây giờ con của cô cũng gần như bằng với Ariel rồi.
Cô nhẹ nhàng hôn lên trán của con bé, sau đó nói:
- À phải rồi Tín Hào, anh có ý định tái hôn không?
Quý Tín Hào nhẹ nhàng bước đến chỗ của con gái, sau đó liền ôm lấy con gái lên, nói:
- Nếu như Y Gia cũng thích cô gái đó, thì anh cũng không ngại, nhưng Diệp Lam… Anh không biết cô ấy đã đi đâu nữa, thật là khiến người khác lo lắng.
- Thật ra… Em biết Diệp Lam ở đâu, nhưng mà cô ta hoàn toàn không nhớ chúng ta là ai, hơn nữa còn điên điên dại dại, chỉ cần là người ở bên cạnh đều bị cô ta tấn công như một con thú hoang.
Em không muốn Y Gia có một người mẹ như vậy…