Sau một trận Thượng Quan Diệp Lam làm loạn rồi thì cô ta cũng đồng ý quay về nhà với Quý Tín Hào, cùng lúc này Diệp An mới từ trên phòng của cô ấy bước xuống, có chút khó xử nói:
- Chị Mộng, chuyện xong rồi sao?
- Xong rồi, chủ yếu là cô ta cảm thấy bất công thôi, quanh đi quẩn lại cũng là vì vài ba tiền lẻ.
Diệp An cũng không nói gì, từ khi cô ấy được ông nội giao cho gia đình của cô thì mối quan hệ cha con, hay mẹ con của cô ấy cùng Thượng Quan Bân và Trương Đào cũng bắt đầu có khoảng cách.
Nhưng không phải là vì cha mẹ cô dạy ra một đứa cháu gái tốt, mà chính xác là Thượng Quan Diệp An đã nhìn rõ hết mọi chuyện rồi.
Thượng Quan Tịch Mộng nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nở một nụ cười, nói:
- An Nhi nhà chúng ta đã hai mươi lăm rồi nhỉ? Cũng nên lập gia đình rồi, em có đối tượng chưa?
- Chuyện hôn nhân của em, thì hi vọng chị sẽ cân nhắc.
Cô có chút ngạc nhiên, cô còn tưởng Diệp An sẽ không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng không ngờ cô ấy lại muốn cô làm chủ cho hôn sự của cô ấy.
Tuy nhiên thì Thượng Quan Tịch Mộng lại không muốn dây dưa vào hôn nhân, đối với cô mà nói thì một cuộc hôn nhân sắp đặt đã quá đủ rồi, cô chẳng muốn ai trong Thượng Quan gia nhảy vào hố lửa này như cô.
Nói chuyện với Diệp An một lúc thì Bạch Quán Tông cũng từ trên phòng của cô đi xuống, không ngần ngại liền choàng tay ôm eo của cô, nói:
- Trời còn sớm, chúng ta cùng nhau đi ăn thôi?
- À, nhắc mới nhớ.
Cậu và gia đình cũng nên nói chuyện rõ ràng, hơn nữa mối quan hệ của chúng ta cũng nên kết thúc rồi.
- Anh không nghe, anh không nghe, anh không nghe gì hết!
Bạch Quán Tông liền ôm tai rồi chạy về phòng, Diệp An nhìn thấy cũng che miệng cười một cái, nhìn bóng dáng của anh rời khỏi liền nhìn cô, nói:
- Xem ra chị cũng dẫm phải boom rồi.
- Em còn nói? Biết vậy chị sẽ đưa cái hôn ước vớ vẩn này cho em, như vậy chị còn khỏe thân đấy.
Nhưng ngay sau đó thì Diệp An liền đưa hai tay lên giữa ngực thành dấu X, ngụ ý là cô ấy không cần, nói thế nào thì cô ấy thà ở nước ngoài chịu khổ còn hơn đâm đầu vào cái hố lửa nhà họ Bạch, dù không quá hiểu rõ Bạch gia, nhưng đối với Bạch gia mà nói thì dường như ai cũng biết chuyện nhà của họ rối rem thế nào.
Sau khi nói chuyện với nhau xong thì ai cũng về phòng nấy, Thượng Quan Tịch Mộng mở cửa phòng ra thì đã thấy Bạch Quán Tông đang nằm nghiêng ráo nước chờ cô, nhưng còn chưa để anh nói gì thì ngay lập tức cô đã mở tủ lấy quần áo rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, anh còn định ú ớ thêm mấy câu nhưng không ngờ cô lại quay trở ra, nhìn anh một cái, nói:
- Không đói sao?
- Đói chứ.
Còn nghĩ cô định sẽ cho anh “ăn” cái mà anh đang nghĩ, nhưng ngay sau cái suy nghĩ đen tối đó thì cô liền lạnh lùng tạt một gáo nước lạnh vào mặt anh, nói:
- Vậy thì đi ăn đi, muốn nằm ở đây chờ ai cơm bưng nước rót à?
Nói xong thì cô liền cầm theo cái laptop rồi đi vào nhà vệ sinh, bỏ lại Bạch Quán Tông ngơ ngác như con nai tơ mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đến khi cô vào trong rồi thì anh mới bực dọc mà ngồi dậy, đi ra ngoài thì liền thấy sắc mặt gấp gáp của Hoàng Sước, cậu ấy nói nhỏ gì đó vào tai của anh, gương mặt vốn dĩ không biểu hiện gì bây giờ đã trở nên vô cùng khó coi.
Sau đó thì anh cùng Hoàng Sước liền lên xe rời khỏi nhà, nơi họ đến là Bạch gia, vừa rồi Hoàng Sước báo với anh rằng cha của anh đã nhờ người của Tuyệt Vệ quân điều tra tình hình hiện tại của anh và cô.
Có lẽ sau sự việc ngày hôm nay thì ông ấy đã nghi ngờ cuộc hôn nhân này, nếu như ông ấy đã muốn biết thì anh cũng sẵn lòng nói cho ông ấy.
Nhìn thấy xe của Bạch Quán Tông thì cả nhà họ Bạch cũng kinh ngạc nhìn anh, nhưng khí thế anh bước xuống xe không giống bình thường, Bạch Hoành Kỳ liền nhàn nhã ngồi xuống, xem ra cậu em trai này của cô ấy sắp nói ra chuyện chấn động rồi, ngồi chờ xem kịch thôi.
- Hoàng Sước, sao còn đưa thiếu gia về đây? Chẳng lẽ Tịch Mộng đuổi cổ hai người rồi?
Nghe giọng nói của Mã Dao Diêu đúng là chẳng tin tưởng con trai một chút nào, nhưng nói cũng đúng… Đến cả Hoàng Sước cũng chẳng tin thiếu gia nhà mình đâu, nếu không phải anh dùng chiêu thì làm sao có thể danh chính ngôn thuận vào phòng của thiếu phu nhân.
Mà vào rồi cũng chẳng làm được gì, vừa đặt chân vào phòng thì thiếu phu nhân đi công tác một tháng trời, lúc cô về thì cũng ở suốt trong thư phòng, hôm nay còn gặp chuyện Thượng Quan Diệp Lam làm loạn nên ngâm bồn ở trong phòng vẫn chưa ra, tính ra thì hai người họ là vợ chồng nhưng số lần ở cạnh nhau có khi còn không bằng Hoàng Sước đi tìm tình báo về cô.
- Hôm nay thiếu gia nói có chuyện muốn nói với mọi người.
Mã Dao Diêu liền đỡ Bạch Tông Tuyền ngồi xuống, nhìn thấy con trai với ánh mắt kì quái thì hai vợ chồng họ cũng đã đoán được chuyện anh sắp nói rồi.
Nhưng dù sao con trai cũng trịnh trọng vậy thì họ cũng kiên nhẫn ngồi xem con trai sẽ cho họ bất ngờ gì.
- Thật ra… Con bình thường, không ngốc như cha mẹ thấy.