Hoắc Tử Sâm: "Sao đột nhiên lại muốn tự tay làm cơm?" Anh vừa nói vừa lấy từng phần cơm đặt gọn gàng trên bàn.
"Cháu chỉ muốn quan tâm chú một chút thôi, sao nào? Cảm động không?" Cô cười khoái chí với gương mặt lí lắc tinh ranh, đôi mắt long lanh to tròn nhìn mặt anh để quan sát từng động thái cử chỉ gương mặt của Hoắc Tử Sâm.
"Cũng được." Hoắc Tử Sâm không từ chối tấm lòng này của cô, anh quả thật có chút bất ngờ. Một cô tiểu thư được cưng chiều từng tí một, nha đầu suốt ngày chỉ biết ăn mà bây giờ lại đòi vào bếp nấu ăn cho mình? Đương nhiên là anh cảm thấy khá vui vì điều đó.
Cô chu môi nhận lấy lấy chiếc thìa từ anh rồi đáp lại: "Hừm... Vậy được, sau này cháu sẽ thường xuyên đem cơm đến cho chú!"
"Đừng hứa liều, cháu không phải còn đến trường sao?" Anh ngắt nhẹ chóp mũi của Tô Chỉ Nhược, ánh mắt sâu thẳm lại có chút ấm áp, sủng ái nhìn thẳng vào chóp mũi đang ửng đỏ kia. Giọng nói và hành động hết sức nhẹ nhàng êm ái, không có một chút bài xích gì cả.
"Ui... Cháu quên lửng mất chuyện đấy hì hì" Cô đôi khi cũng quên mất việc mình phải làm gì, trí nhớ này cần phải luyện thêm.
Tỏ vẻ ngại ngùng, gương mặt cô lúc nào cũng hồng hào trắng trẻo. Lúc ngại ngùng hay xấu hổ thì mặt lại ửng đỏ lên rõ rệt, nhìn rất đáng yêu. Càng đáng yêu thì càng muốn trêu ghẹo.
Hoắc Tử Sâm ăn miếng thịt kho đầu tiên, chưa kịp nhai thì Tô Chỉ Nhược đã hỏi liên tục về món ăn. Có hợp khẩu vị không, ngon không, thịt có mềm không, mặn hay ngọt, chua hay không chua,...
"Tạm ổn." Hoắc Tử Sâm ăn xong miếng đầu thì dùng hai câu ngắn gọn để đáp lại những câu hỏi đầy nhiệt tình của Tô Chỉ Nhược kia.
Cô cũng không buồn hay hụt hẫng gì cả, vì nhìn hành động gắp thức ăn liên tục của anh thì cô đã biết món này làm ngon và hợp khẩu vị của Hoắc Tử Sâm.
Quả nhiên là khẩu thị tâm phi, cô nhìn thấy anh ăn đồ ăn mình nấu một cách vui vẻ như vậy liền cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Một người đàn ông hoàn hảo này đang ăn cơm trước mắt cô, từng hành động của anh đều đặt hết vào mắt của Tô Chỉ Nhược. Nhìn anh nuốt cơm xuống, yết hậu khẽ động. Nhìn ăn cơm thôi mà cũng thấy đẹp trai, người gì mà mlem mlem thế không biết.
Cô lắc lắc đầu không suy nghĩ linh tinh nữa mà ăn phần ăn của mình, Hoắc Tử Sâm cũng biết Tô Chỉ Nhược nãy giờ đang nhìn mình chăm chú. Anh có chút gượng gạo nhưng tỏ vẻ như không có gì xảy ra, xem như không biết gì mà tiếp tục ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!