Tô Chỉ Nhược bấy giờ liền nhào vào lòng anh mà òa khóc như một đứa trẻ, cô tự nhận mình là một con người dũng cảm.
Sẽ không dễ dàng yếu đuối, bật khóc, tỏ vẻ đáng thương trước mặt ai khác vì khi như thế cô chỉ có thể nhận lại được sự thương hại và người ta sẽ nghĩ cô yếu đuối. Nhưng chẳng hiểu sao khi đối diện với Hoắc Tử Sâm thì cô liền không kiềm chế được mà trở nên yếu ớt khóc lóc thảm thương, cảm xúc cứ ngày một dân trào và nó chực chờ vào một lúc nào nó sẽ bùng nổ.
Cô chẳng thể kìm nén được cảm xúc khi ở cạnh anh, hai tay ôm chặt lấy eo còn mặt thì vùi vào lòng ngực rắn chắc đầy an toàn kia mà khóc nức nở.
Tim của anh lúc này có chút biến đổi, cảm xúc hơi khó tả. Chẳng hiểu vì sao anh rất sợ cô khóc, rất không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt xinh đẹp kia. Anh cảm thấy bối rối, lo lắng, tay vuốt nhẹ tóc, im lặng chẳng nói gì mà chỉ ôm và nghe cô khóc suốt một thời gian dài.
Đến lúc cô khóc xong thì áo của anh đã ướt một mảng, Tô Chỉ Nhược nhìn chiếc áo rồi xấu hổ đỏ mặt đi.
"Cháu xin lỗi, làm bẩn áo của chú rồi!" cô thút thít lấy tay dụi dụi đi nước mắt còn sót trên mặt.
"Không sao, cháu đã ổn hơn rồi chứ?" Hoắc Tử Sâm thật sự không quan trọng gì đến chiếc áo bẩn lúc này mà bây giờ anh chỉ quan tâm đến mỗi cảm xúc của cô, vì anh nhận ra rằng cảm xúc của mình đã có phần lệ thuộc vào con nhóc này rồi.
"Dạ, cháu ổn hơn rồi. Cảm ơn chú!" Cô cười mỉm nhẹ.
Hoắc Tử Sâm gật nhẹ đầu, ánh mắt ấm áp nhìn cô rồi đưa nhẹ tay lên vuốt nhẹ giọt nước mắt còn đọng ở đuôi mắt, vừa làm vừa nói với giọng điệu nhẹ nhàng, ôn tồn.
"Ổn rồi thì bây giờ kể chú nghe xem đã xảy ra chuyện gì." Anh vốn biết chuyện cô buồn, nhưng để giúp cô thoải mái hơn thì anh muốn cô nói ra, lời nói ra rồi dù sao cũng thoải mái hơn là cứ giữ mãi trong lòng, vì thế Hoắc Tử Sâm quyết định sẽ xem như chưa biết gì.
Anh ngồi nghe cô kể từ đầu đến cuối từng chi tiết nhỏ nhất anh cũng lắng tai nghe. Hoắc Tử Sâm thật sự rất giỏi lắng nghe, đôi khi anh sẽ bồi thêm vài câu rồi tiếp tục nghe cô tâm sự mà chẳng hề phàn nàn hay tỏ ra mệt mỏi một chút nào cả mà ngược lại còn rất hăng say là đằng khác. Điều này làm cho Tô Chỉ Nhược mạnh dạn hơn, cô chịu mở lòng hơn và nói nhiều thứ cô suy nghĩ ra cho anh nghe. Cũng xem như trúc bớt được gánh nặng tâm sự trong lòng mình.
Nói chuyện xong thì tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn phần nào, hai gò má hơi cùng chóp mũi hơi ửng hồng nhẹ, mắt có sưng lên một chút vì khóc lâu. Hoắc Tử Sâm để cô rửa mặt tắm rửa một chút, còn anh thì xuống phòng ăn ngồi đợi.
Dì Phương thấy một hồi lâu Hoắc Tử Sâm mới xuống, bà liền gặn hỏi.
"Cậu chủ, Chỉ Nhược con bé sao rồi?"
"Ổn rồi, không sao cả. Phiền dì chuẩn bị một ít thức ăn, nha đầu kia sẽ xuống ngay thôi." Hoắc Tử Sâm nhàn nhạt đáp.
"A, được được dì làm ngay đây." Dì Phương nghe Hoắc Tử Sâm nói vậy cũng liền mừng rỡ, nhanh tay nhanh chân mang tạp dề vào mà chuẩn bị thức ăn.
Một hồi sau cô cũng xuống, ngồi vào bàn và bắt đầu ăn cơm và xem hoạt hình Doremon như thường ngày. Mọi hôm khi Chỉ Nhược vừa ăn vừa xem như thế này Hoắc Tử Sâm sẽ không cho phép vì nó không tốt cho tiêu hoá, nhưng niệm tình hôm nay tâm trạng không tốt nên anh không nhắc nhở. Chỉ đành nhờ dì Phương chuẩn bị ít sữa chua để cô tráng miệng, sữa chua giúp ích cho tiêu hoá ăn vào sẽ rất tốt.
Ngày qua ngày, thấm thoát lại đến kì thi cuối kì. Mới ngày nào cô còn vừa chuyển vào lớp, lơ ngơ chẳng biết gì vậy mà bây giờ đã học được một năm. Những tháng qua cô đã tiến bộ lên rất nhiều, tiếng Trung Quốc của cô cũng tiến bộ không kém, cô bây giờ còn biết nói ngược nói xuôi để trêu đùa người khác.
Còn quen được rất nhiều bạn mới, hơn hết là về môn toán. Môn toán của cô tiến bộ vượt bậc, điểm thi đầu năm của Chỉ Nhược không được cao nhưng khi được Hoắc Tử Sâm kèm cặp dạy dỗ thì thành tích tăng lên đáng kể.
"Nhược Nhược, từ từ cẩn thận. Nhìn cầu thang kia kìa, kẻo té bây giờ!" Dì Phương đứng ở dưới, tay thì cầm chiếc vá tay thì cầm đôi đũa mà nhìn lên trên, có vẻ là dì đang bận bịu nấu ăn.
Còn Tô Chỉ Nhược thì với bộ dạng hớt ha hớt hải, vẫn như cũ. Mang hờ chiếc Balo, khoác áo lên vai và vừa xuống cầu thang vừa mang vớ. Hôm nay là buổi thi cuối cùng nhưng vì tối qua thức khuya ôn bài nên cô đã ngủ quên mất, buổi sáng dì Phương có gọi cô dậy nhưng vì ưỡn ươn nằm ngủ nướng nên cuối cùng mới có viễn cảnh như thế này.
Hoắc Tử Sâm anh nhìn bộ dạng kia của cô liền nheo mắt lại, anh thầm nghĩ cô như thế này nếu như sinh con ra thì sao? Hai mẹ con cùng trễ giờ ư? Nghĩ nghĩ anh liền bậc cười, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.
"Chú ơi, nhanh nhanh, chở cháu đi học!" Tô Chỉ Nhược vừa xuống là chạy nhanh tới ghế, kéo tay Diệp Tinh Húc.
Anh đang nằm ườn trên ghế sofa, mắt nhắm mắt mở, dáng vẻ lờ đờ mệt mỏi vì trận game tối qua.
Tô Chỉ Nhược đếm thì đây đã là lần thứ năm Diệp Tinh Húc nương nhờ đến nhà của Hoắc Tử Sâm. Cứ nương nhờ một thời gian thì Diệp Tinh Húc đã được bố mẹ cho phép về nhà, nhưng cũng chẳng được bao lâu thì liền bị đuổi đi. Cứ thế mà lặp đi lặp lại khá nhiều lần, Tô Chỉ Nhược quan sát thái độ của Hoắc Tử Sâm cùng Dì Phương thì thấy hai người họ khá dửng dưng về việc này, có lẽ là chuyện này đã diễn ra thường xuyên trong nhiều năm trước.