Một tháng sau.
"Tiểu thỏ con, học trưởng đến tìm gặp cậu nữa kìa!" Dương Hy nhìn ra cửa thấy bóng dáng của học trưởng liền lay lay cánh tay của Tô Chỉ Nhược.
"Mình biết rồi!" Tô Chỉ Nhược đứng dậy, chỉnh tề lại chiếc váy đang nhăn nhúm kia sau đó đứng lên đi về phía cửa.
"Học trưởng, anh tìm em có việc gì sao?"
"Cuốn sách anh mượn em vào tuần trước, anh xem xong rồi. Bây giờ trả lại nó cho em."
Cậu con trai này tên Đình Xuyên, học lớp 12a. Là học trưởng của trường cô, cậu ta là hội trưởng hội học sinh. Vẻ ngoài đẹp trai, ấm áp, là một chàng trai ngọt ngào của các cô gái. Nụ cười của anh rất đẹp, rất tỏa nắng, làn da trắng, mái tóc được vuốt gọn gàng cùng chiếc kính cận nhìn càng thêm tri thức.
"Vâng" Cô nhận lấy cuốn sách, mỉm cười nhẹ đáp lễ.
Cô cảm thấy học trưởng này rất đẹp trai, có điều không phải gu cô. Cảm thấy anh không có khí chất như người đàn ông đó, có lẽ người đó đã khiến cho cô cảm thấy mọi chàng trai khác trong mắt đều không bằng anh.
"Tối nay em có thời gian không? Anh có vé xem hòa nhạc của nhóm IT, nghe nói em rất thích nhóm nhạc này!" Học trưởng Đình Xuyên mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt đằm thắm nhìn cô gái mình thích.
"Thật sao? Em chỉ biết nhóm nhạc này có tổ chức buổi trình diễn nhưng không biết là tối nay!" Tô Chỉ Nhược nghe tin từ Đình Xuyên liền vui mừng háo hức, cô rất thích nhóm nhạc nam này. Những bài hát của họ không phải sôi động, vui vẻ, mà là giai điệu ngân nga buồn bã,sâu lắng, tình yêu không trọn vẹn của lứa đôi. Chẳng hiểu sao một cô gái trẻ như cô lại thích thể loại nhạc này. Cô lúc còn ở bên nước ngoài thì đã là một fan nhỏ của nhóm nhạc này rồi, không ngờ về đây chưa được bao lâu thì đã có cơ hội gặp mặt thần tượng.
Tô Chỉ Nhược rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ như bao cô gái khác, vẫn có đam mê đu theo thần tượng.
"Vậy tối nay 7 giờ tối anh đón em nhé?" Đình Xuyên khó khăn lắm mới thăm dò được sở thích của Tô Chỉ Nhược, anh nhìn vẻ mặt hào hứng của Tô Chỉ Nhược thì lòng càng thêm nhộn nhịp.
Nhanh chóng chớp lấy thời cơ mà ra điểm hẹn.
"Ừm... vâng ạ!" Tô Chỉ Nhược cũng không nghĩ gì nhiều, cô cũng không biết được tâm ý của anh đối với mình, vậy nên cũng chẳng né tránh và càng không từ chối.
"Em sẽ gửi địa chỉ cho anh sau." Cô nói tiếp.
"Được, em vào học đi!" Đình Xuyên nở nụ cười tỏa nắng, không kém phần vui sướng.
Đình Xuyên từ lần đầu gặp cô ở thư viện thì đã bị say nắng bởi vẻ ngoài đáng yêu, xinh xắn kia. Vẻ đẹp trong trẻo hồn nhiên, chói lóa đến nổi anh không dám nhìn thẳng. Nhìn Tô Chỉ Nhược mặc đồng phục học sinh thì anh càng yêu thích hơn, bởi nó rất đáng yêu và năng động.
Một màn nói chuyện vừa rồi đã bị lớp trưởng lớp 11a nhìn thấy, gương mặt khó chịu ganh tị lộ rõ trên mặt cậu ta. Tay nắm thanh cú, riết chặt lại đến đỏ cả bàn tay. Cô học sinh này tên Á Hân, là lớp trưởng của lớp 11a cũng là lớp mà Tô Chỉ Nhược đang học. Tính tình được xem là trầm lặng nhất lớp, đôi khi lại hào hứng vui vẻ bất chợt. Á Hân đã thích học trưởng từ rất lâu nhưng mãi chỉ đứng đằng sau theo dõi anh ta, theo dõi từng hành tung, từng cử chỉ của Đình Xuyên. Cả hai vẫn chưa bao giờ trực tiếp nói chuyện, Đình Xuyên còn chẳng để ý đến sự hiện diện của cô bạn này.
Tan học.
Dương Hy: "Này Chỉ Nhược, học trưởng khi nãy kiếm cậu làm gì thế? Tớ thấy cậu đi vô lớp còn cười tỉm vui vẻ thế kia."
"Không có gì, chỉ là học trưởng Đình Xuyên có hai vé xem hòa nhạc nên rủ tớ đi cùng." Tô Chỉ Nhược hồn nhiên đáp lại.
"Uầy, thích nhá. Này tớ nghĩ học trưởng có ý với cậu đấy." Dương Hy hất nhẹ tay Tô Chỉ Nhược mà trêu ghẹo.
"Cậu đừng nói linh tinh, kẻo người ta nghe được lại cười cho. Học trưởng chỉ có ý tốt thôi, chỉ là một buổi xem ca nhạc thôi mà. Với cả nếu có đi chăng nữa, tớ cũng không thích anh ấy đâu." Tô Chỉ Nhược không nghĩ sâu xa gì, cô vốn suy nghĩ rất đơn giản và chẳng có chút phòng bị gì với các cánh đàn ông xung quanh mình.
"Rồi rồi, tớ biết trong lòng cậu chỉ có một mình chú Hoắc yêu quý thôi chứ gì, đừng có u mê quên lối về đấy nhé. Mà nếu quên thì nói để tớ dẫn về, haha." Dương Hy trêu ghẹo cô bạn mình.
Vốn biết cô bạn nhỏ này hay ngại, rất dễ đỏ mặt nên Dương Hy lúc nào cũng thích chọc cho Tô Chỉ Nhược đỏ hết cả mặt lên mới hài lòng.
"Người không cần thì lại có đủ, người cần thì lại không có." Vĩ Thành lúc này lên tiếng.
"Cậu đừng bi quan, rồi sẽ có một soái ca đến vác cậu đi thôi. Đừng lo lắng quá, cậu còn ế dài dài đấy!!!" Dương Hy vỗ vỗ vai Vĩ Thành mà nói, câu đầu thì là an ủi còn câu sau thì là cà khịa.
"Tớ định rằng hè này, sẽ sang thái lan chuyển giới." Vĩ Thành giọng nhỏ nhẹ.
"Sao? Thật á?" Dương Hy há hốc mồm, cứ tưởng cậu ta là một bé thụ. Không ngờ lại là một cô nương mang hình hài đàn ông.
"Ừm, quyết định rồi!" Vĩ Thành mỉm cười nhẹ.
"Bố mẹ cậu thì sao? Họ đồng ý cho cậu làm điều đó chứ?" Tô Chỉ Nhược hỏi han, dù sao qua lời kể của Dương Hy và Vĩ Thành thì cô biết được bố của Vĩ Thành rất khó tính và đặc biệt khá cổ hủ.
"Tớ đã nói chuyện với mẹ, quyết định này sẽ không để bố tớ biết. Nếu biết thì ông ấy sẽ ngăn cấm, vậy nên các cậu giấu bí mật này giúp mình." Vĩ Thành thở dài đáp.
"Được, cậu yên tâm mà trở thành một cô nương xinh đẹp đi!" Dương Hy cười sản khoái, thật tò mò không biết Vĩ Thành trở thành con gái sẽ ra sao.
"Vĩ Thành, tớ ủng hộ cậu. Có điều... cậu chỉ mới 17 tuổi, cậu có chắc chắn với quyết định của mình không? Một khi đã lên bàn mổ thì cậu sẽ không thể quay đầu nữa." Tô Chỉ Nhược gặn hỏi.
Dù sao việc này cũng là việc lớn, có rất nhiều người nam chuyển giới thành nữ, sau đó lại hối hận rồi tiếp tục phẩu thuật lại thành nam giới. Phẩu thuật sẽ để lại rất nhiều hậu quả và di chứng về sau, vì thế cô muốn biết được suy nghĩ của Vĩ Thành, liệu có chắc chắn hay chưa.
"Tớ đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này, tớ thật sự muốn thay đổi. Muốn trở thành một con người thật của mình, sẽ không hối hận. Cậu yên tâm, đợi mình trở thành một cô gái xinh đẹp nhé!" Vĩ Thành mỉm cười thân thiện.
Giới tính của mỗi con người sinh ra, họ đều không có quyền quyết định. Họ không phải muốn mình trở thành một người quái dị trong mắt mọi người. Nhưng số phận an bài rằng họ sẽ trở thành con người như thế, buộc họ không thể làm gì hơn ngoài tự thay đổi dần bản thân. LGBT không có gì xấu, họ là những con người rất dễ thương hòa đồng, họ rất tài giỏi, có khi còn tài giỏi hơn người bình thường. Họ có lòng tự trọng, sự mạnh mẽ, kiên cường hơn bất kì ai. Họ luôn tạo một vỏ bọc thật dày để tự bảo vệ bản thân khỏi những lời xỉa xói cay nghiệt của xã hội này. Đừng vội phỉ báng, phán xét họ, vì khi bạn nói những câu đó sẽ khiến họ trở nên mạnh mẽ kiên cường, thành công hơn. Còn bạn thì chỉ mãi đứng sau cái bóng của người khác, đứng sau sự bảo vệ của cha mẹ mà sống. Sẽ không bao giờ bì được với họ!
Tô Chỉ Nhược thật sự rất khâm phục những người như thế, cô cũng rất vui khi được làm bạn với Vĩ Thành. Cô mong Vĩ Thành sẽ có quyết định sáng suốt và đầy kiên định cho con đường mình đã chọn.
Tối đó.
"Nhược Nhược, cháu ăn mặc xinh xắn thế này là chuẩn bị đi hẹn hò sao?" Dì Phương từ bếp đi ra, thấy Tô Chỉ Nhược ăn mặc có khác thường ngày một chút liền hỏi han.
"Không ạ, cháu đi xem buổi hòa nhạc cùng với một người bạn." Tô Chỉ Nhược lắc lắc đầu, thành thật khai báo hành tung.
"Là nam sao?"
"Vâng ạ, hình như anh ấy đến rồi." Tô Chỉ Nhược nghe tiếng xe liền tạm biệt dì Phương sau đó đi khỏi.
Dì Phương đứng ở cửa, nhìn ra thì thấy một cậu con trai với vẻ ngoài tuấn tú khôi ngô, ăn mặc rất sành điệu bước xuống xe. Trong lòng đinh ninh, sợ rằng người này sẽ uy hiếp đến Hoắc Tử Sâm.
"Anh đến sớm thế? Vẫn còn 20 phút nữa cơ mà!" Tô Chỉ Nhược ngẩn nhẹ đầu nhìn anh.
"Anh sợ kẹt đường, nhà em đây sao?" Đình Xuyên cười mỉm, nhìn căn biệt thự lớn đang tọa lạc sừng sững hiên ngang liền có chút ngạc nhiên.
Ban đầu anh còn sợ rằng đi nhầm nhà, nên vội bảo tài xế kiểm tra. Kiểm tra qua rồi thì đây đúng thật là địa chỉ mà Tô Chỉ Nhược đưa cho anh.
Tô Chỉ Nhược: "À không, đây là nhà của chú còn em thì chỉ ở tạm thôi."
"Đi thôi!" Đình Xuyên ga lăng mở cửa xe cho Tô Chỉ Nhược.
Hôm nay Đình Xuyên đi xe của gia đình mình, gia đình của anh cũng được xem là có chút tiền khá giả. Nên cũng có mua xe riêng cho anh nhưng không phải loại trăm tỉ hay đắt đỏ gì, dạng xe này tầm cỡ năm tỷ trở xuống. Vì anh chưa thi bằng lái nên vẫn chưa có giấy phép, đành phải để tài xế chở đi vậy.
Dì Phương ở trong nhà nhìn ra, chiếc xe đã dần lăn bánh rời đi. Lúc này tiếng chuông điện thoại lại reo lên, vào phòng khách nhìn thì thấy điện thoại của Tô Chỉ Nhược ở trên bàn, cô ban nãy có lẽ đã quên đem theo.
Dì Phương nhìn vào điện thoại thì có để một chữ "Hoắc", bà thầm đoán là cậu chủ gọi nên liền nghe máy thay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!