Nhiều ngày sau...
"Chỉ Nhược, dậy thôi nào. Cháu còn phải đến trường sớm để làm hồ sơ nhập học đấy!" Dì Phương đứng ở trước cửa, gõ nhẹ lên rồi nói.
Vừa dứt câu thì cánh cửa đã mở ra, Tô Chỉ Nhược nhìn bà cười tươi tắn.
"Cháu đã dậy từ sớm rồi ạ!" cô mặc trên người bộ váy trắng cùng chiếc nơ nhỏ được đính kèm, nhìn rất đáng yêu, xinh xắn. Vì không có đồng phục nên cô tạm mặc váy để đến trường.
"Vậy được, xuống nhà ăn sáng nhé cháu!" bà nhìn ngắm cô gái nhỏ xinh đẹp này, lòng thầm khen ngợi.
Từ ngày có Chỉ Nhược ở đây thì căn nhà trở nên vui vẻ ấm áp hơn, bà cũng hay gặp Tử Sâm nhiều hơn. Anh dạo này thường hay về nhà chứ không qua đêm tại công ty như trước kia. Quả nhiên, đây là tiểu thiên thần nhỏ do ông trời ban xuống cho Hoắc Tử Sâm đây mà.
Cô theo dì Phương xuống nhà, thấy anh ngồi trên bàn ăn. Tay cầm tờ báo đọc những dòng tin tức, cô đi đến niềm nở chào anh.
"Buổi sáng tốt lành ạ!"
"Buổi sáng vui vẻ." Hoắc Tử Sâm ngẩn đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười rồi chào lại.
Dạo này khoản cách của cả hai đã có sự thay đổi khá lớn, không còn vẻ ngượng ngùng nữa nà trở nên thoải mái với nhau hơn.
"Ăn sáng đi rồi lát chú sẽ đưa cháu đến trường làm thủ tục nhập học." Hoắc Tử Sâm đặt tập báo xuống rồi ăn phần của mình.
"Dạ vâng"
Thật không ngờ, lần nhập học đầu tiên ở Trung Quốc sau khi về nước lại được anh chở đi. Giá như sau này ngày nào cũng được anh đưa đi học như thế nà thì vui phải biết nhỉ?
Cô vừa cười vừa ăn phần ăn của mình, gương mặt vui vẻ này dường như lúc nào cũng xuất hiện trên gương mặt của Tô Chỉ Nhược. Hoắc Tử Sâm khẽ ngẩn đầu nhìn qua, thấy cô cười thì anh cũng có chút khó hiểu. Chắc là được đi học nên vui mừng, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô thực sự tiếp xúc với ngôi trường tại Trung Quốc.
Lúc nhỏ cha mẹ không yên tâm để cô đi nhà trẻ hay trường mẫu giáo, vì lúc đấy có một vài vấn nạn về giáo viên. Họ thường hay chèn ép và đánh đập học sinh nhỏ, ông bà Tô lại rất yêu thương con gái mình. Không cần biết có hay không nhưng ông bà cũng muốn được an tâm hơn, thế nên đã cho gia sư đến nhà dạy cô học. Vì là gia sư dạy kèm riêng nên quá trình học của cô có phần nhanh hơn các bạn đồng lứa một chút, cô được học nhiều thứ khác theo sở thích của mình.
Ông bà Tô rất tâm lý, không muốn chèn ép ý nguyện của mình lên con gái. Muốn con học những thứ con thích, thực hiện những việc con muốn làm, miễn là không trái với đạo lý, đạo đức một con người thì ông bà đều sẽ ủng hộ hết lòng. Vì từ nhỏ không biết con có sở thích và tài năng gì nên hai ông bà đã tại điều kiện cho cô học qua rất nhiều thứ. Nhảy, múa, hát, khiêu vũ, trượt băng; các môn có phần thể thao như: đánh golf, cưỡi ngựa, bắn cung và còn có cả đua xe... và còn nhiều môn khác.
Đương nhiên, các môn học đều có yêu cầu cơ bản về thể chất lẫn ngoại hình tiêu chuẩn, nên ông bà quyết định khi còn nhỏ sẽ cho con học những gì không liên quan quá nhiều đến vận động thể chất. Khi lớn dần thì sẽ bổ sung thêm các môn học, tuy nhiên không duy trì lâu dài. Một môn chỉ học tầm vài tháng, nếu cô không thích thì sẽ dừng lại để tránh mất thời gian.
Tô Chỉ Nhược cũng rất hiểu chuyện, cô không phàn nàn gì mà chuyên tâm học tập. Vì thế nên với tuổi bây giờ thì cô cũng xem là có nhiều hiểu biết, mỗi thứ biết một chút chứ không gọi là thành thạo hay xuất sắc, nhưng dù sao đó cũng là một ưu điểm lớn, khiến cô có thể tự tin hơn khi đối diện với một đối thủ nặng cân nào đó.
Trên xe.
"Chú ơi, vẫn còn nhiều thời gian. Chú đưa cháu đi mua kẹo đi chú, cháu sắp hết kẹo rồi!" Cô quay sang nhìn anh, mở to đôi mắt tròn lung linh đầy khẩn cầu nhìn Hoắc Tử Sâm.
"Trưa nay học về mua sau, bây giờ không tranh thủ sẽ kẹt xe." Anh không nhìn cô mà chỉ chuyên tâm tập trung lái xe.
"Đi mà chú, sẽ không tốn thời gian đâu. Đi hai trăm mét nữa có ngã rẽ, rẽ vào đấy sẽ có các cửa tiệm bán đồ ăn vặt. Đi mà chú...!!!" cô cực lực cầu xin, cơn nghiện kẹo này quả thật không chữa trị được rồi.
Ngày nào cũng ăn kẹo, miệng lúc nào cũng có vị ngọt của kẹo. Buồn cũng ăn, vui cũng ăn, khóc cũng ăn, chán nản cũng ăn,... Nói chung cô chính là một cô nhóc kẹo ngọt!
"Thôi được rồi!"
Thế là anh chịu thua, dường như khả năng cự tuyệt của anh ngày càng thấp đi. Quả thật không thể từ chối bất kì yêu cầu gì của cô, bản thân dặn lòng là phải cứng rắn nhưng miệng thì lại không như thế. Câu nói miệng nhanh hơn não là có thật, anh chạy một chút rồi rẽ sang bên trái theo hướng Tô Chỉ Nhược chỉ dẫn.
"Sao cháu biết ở đường này có bán kẹo?"
"Là dì Phương đã chỉ đường ạ!" cô đáp lại.
Anh cũng không lạ gì, hai người này khá thân. Dì Phương cũng vui tính, dì từng nói rằng rất thích cô bé này. Nếu có thể thì mong anh và cô sẽ có bước tiến xa hơn. Đương nhiên, câu nói này đã diễn ra trong cuộc trò chuyện riêng của hai người mà không có sự hiện diện của Tô Chỉ Nhược.
Đưa cô đi mua kẹo xong thì cũng bị tắt đường, vì đường đấy không có ngã rẽ dẫn đến trường nên buộc phải quay lại đi đường cũ. Không may thay thì đã bị kẹt kín xe, ở thành phố nên giờ này sẽ có rất nhiều người đi làm. Xe đông nghẹt, nhìn như này thì chắc cũng sẽ tốn khá nhiều thời gian.
Trong lúc đợi thì anh nhìn qua Tô Chỉ Nhược, ban đầu cô bày ra vẻ mặt u sầu và có chút hối lỗi. Bây giờ thì lại vui vẻ nhìn hộp kẹo trên tay, khi nãy vào cửa hàng thì Tô Chỉ Nhược đã rất thích thú với các loại bánh, kẹo ngọt cùng kiểu cách đa dạng. Nhìn rất bắt mắt nên cô đã quyết định mua mỗi thứ hai viên sau đó cho vào chiếc hộp, số còn lại sẽ cất trong cặp. Nhưng vì trong cặp có sách vở nên cô đành phó thác số kẹo yêu quý đấy cho Hoắc Tử Sâm.