Mai liên tục tấn công, đánh những đòn khá nguy hiểm nhưng Vân Hạ là người luyện tập thường xuyên nên cô ấy tránh hoàn toàn, không có chịu đòn nào. Ngược lại là Mai, cô mấy năm rồi không tập lại, lực đánh yếu hơn nhiều, mới đánh có một chút đã thở hổn hển rồi.
“Được rồi, nghỉ chút đi, nhìn cậu thở kìa”Vân Hạ nói đùa.
Mai ngồi phịch xuống dưới sản,Vân Hạ đi lấy cho hai người hai chai nước, Mai uống một lượt hết gần nửa chai.
“Được rồi, nói đi, cậu có chuyện gì vậy?”
“Hai đứa nhóc biết Vương Đình Quân là ba ruột nó rồi.” Mai buồn rầu nói.
Vân Hạ tưởng Mai nói chuyện gì nghiêm trọng lắm, ai ngờ chuyện này, không phải Vương Đình Quân đã chính thức lên tiếng, các mặt báo đều đăng tải rầm rộ rồi sao, vậy thì hai đứa nhỏ biết là chuyện bình thường thôi:
“Có chuyện này mà cậu buồn rầu vậy sao?”
“Không phải, tụi nó biết từ lâu rồi, chỉ là tụi nó giấu tớ thôi.”
Ồ, lúc trước khi gặp nhau ở cửa hàng, thấy cũng đang bình thường, hơn nữa cô nhóc Thiên Ân còn có vẻ không biết người đàn ông đó là ai, vậy mà lúc cô nhóc nằm viện lợi nhất quyết đòi Vương Đình Quân ở lại cùng, hai người một lớn một nhỏ quấn quýt nhau suốt ngày, thì ra không phải là cô nhóc nhận bừa, mà có lẽ lúc đó bọn chúng đã biết anh là ba ruột rồi.
Vậy mà chỉ có cô ngây thơ cho rằng anh vì quan tâm cô nên mới quan tâm tụi nhỏ như vậy, trong này có âm mưu gì không?
“Cậu suy nghĩ làm gì cho nhiều, dù sao sớm muộn tụi nó cũng biết thôi, mà bây giờ tụi nó biết rồi thì vẫn rất thương yêu quan tâm đến cậu đó chứ còn gì, có thể cậu sẽ nghĩ bọn chúng sẽ theo ba mà bỏ cậu lại, nhưng mà cậu nên dừng cái suy nghĩ này của cậu lại đi, bọn chúng lớn rồi, bọn chúng thừa biết cậu vất vả như thế nào để nuôi nấng bọn chúng, chắc chắn không bỏ cậu lại đâu.Và lại, tớ thấy boss Quân kia cũng rất quan tâm cậu, ánh mắt anh ấy nhìn cậu không phải diễn đầu, là quan tâm thật đấy”
“Nhưng mà ...”
“Cậu không cần nghĩ nhiều làm gì, con của cậu thì vẫn là con của cậu, không cần lo được mất gì cả.”
NgheVân Hạ an ủi, Mai cảm thấy nhẹ nhàng hơn
một chút, nhưng trong lòng vẫn còn nút thắt chưa thông được.
Lúc cô về nhà, ba người hai nhỏ một lớn đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, đang ngồi chờ cổ ở sô pha.
“Em đi đâu về vậy? Anh gọi điện mà em không bắt máy”.
Mai nhìn thấy dáng vẻ lo lắng trên mặt anh, rồi nhìn sang vẻ mặt buồn bã của hai đứa nhóc thì mấy lời muốn nói đến họng chợt nuốt lại.
Có phải cô đang làm quá mọi chuyện rồi không?
Mai không nói gì, cô đi vào phòng, khóa trái cửa, đi tắm rửa rồi leo lên giường ngủ một giấc, lâu rồi không vận động hôm nay có chút mệt, cô không muốn nghĩ ngợi thêm gì nữa, nhắm mắt đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đúng giờ cô tỉnh dậy, mở cửa ra thấy Thiên từ đang đứng ở cửa.
Thấy cô đi ra, Thiên Tử nói: “Mẹ, con xin lỗi, là con nói em gái đừng nói cho mẹ.”
“Con biết từ lúc nào?” Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Con trai, cô không nỡ trách mắng, chỉ hắng giọng hỏi một
câu.
“Sau hôm khai trương cửa hàng của mẹ mấy bữa, mẹ, con xin lỗi, con thật sự không giấu mẹ đầu, với cả cho dù chú ấy là ba ruột của con thì sao chứ, chỉ cần mẹ không cần thì chúng con cũng không cần, con luôn luôn đứng về phía mẹ”
Được rồi, con trai có cần phải dẻo miệng thế không, nghe con trai nói mà mọi u sầu trong lòng cô hoàn toàn tan biến.
“Con thật sự nghĩ vậy sao?”.
“Đúng vậy, nhưng mẹ có phải đã quên mất chuyện chúng ta đã giao kèo ở sân bay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!