Sáng hôm sau, Mai dậy từ khá sớm để chuẩn bị đi đến ngân hàng làm giấy tờ vay vốn cùng với Tùng. Mấy ngày nay hai đứa con đều giao cho bà Tâm, chúng cơ bản đều có thể tự chăm sóc bản thân nên không cần phải lo lắng quá nhiều, cô ăn sáng và thay quần áo xong rồi vào hôn mỗi đứa một cái sau đó mới lên xe đi.
Hai đứa con của cô bình thường thường đối nghịch nhau nhưng được cái nước ngủ thì cô luôn tự hào đó là con của cô, vì nếu không ai gọi chúng có thể ngủ đến trưa, hoặc sáng dậy ăn sáng xong chúng lại có thể đóng phòng ngủ tiếp.
Ngủ là sở trường của cả ba mẹ con.
Tám giờ bà Tâm gọi hai đứa dậy ăn sáng, từ hôm về nước, có bà ngoại chăm nom ăn uống đầy đủ đúng giờ, hai đứa béo lên trông thấy. Lúc ở nước ngoài, công việc của Mai khá bận rộn, lúc hai đứa trẻ còn nhỏ cô thuê người giúp việc trồng, lớn lên một chút cổ cho chúng đi học, cơ bản ba mẹ con không có nhiều thời gian dành cho nhau, đó là lý do mà tụi nhỏ trưởng thành hơn những bạn đồng trang lứa.
“Hai đứa có muốn đi siêu thị với bà không?” Bà Tâm vừa bê đồ ăn sáng để trước mặt hai đứa nhỏ vừa hỏi với giọng cưng chiều.
“Được ạ.” Thiên An lễ phép đáp.
Từ hôm về nước đến giờ, mẹ với cậu bận rộn không ai có thời gian đưa cô bé ra ngoài chơi, tuy ăn rồi ở nhà với ông bà ngoại cũng vui nhưng cô bé vẫn muốn ra ngoài cho thoải mái.
“Vậy bà ngoại dẫn em đi đi, cháu không đi đâu ạ, cháu còn muốn ngủ.” Thiên Từ vừa ăn vừa chậm rãi đáp.
“Ôi cái thằng nhóc này, ngủ nhiều như mẹ cháu vậy.”
Thấy bà ngoại dắt Thiên An ra khỏi nhà, Thiên Từ chạy vào phòng gọi điện cho Văn Minh, sau đó nhân lúc ông ngoại đang xem tivi len lén đeo một balo ra ngoài. Trước cửa biệt thự, một chiếc xe hơi màu đen đã đậu sẵn từ trước, thấy cậu bé đi ra,Văn Minh mở cửa cho cậu bé vào. Trên xe Văn Minh còn đặc biệt chuẩn bị một chiếc ghế trẻ em cho cậu ngồi, nhưng Thiên Tử chỉ nhìn một cái khinh bỉ rồi chui lên ngồi ở ghế lái phụ.
Nửa tiếng sau tại tổng bộ tập đoàn Thiên Hạ.
Hôm nay có hẹn trước nên cậu nhóc không cần rón rén nữa mà đi thẳng vào quầy lễ tân.
Hai người phụ nữ đứng ở quầy lễ tân nhìn
thấy cậu nhóc đi vào thì nghĩ nhân viên nào lại mang theo con đến công ty, nhưng nhìn khuôn mặt trắng trẻo, đáng yêu của cậu nhóc thì bao nhiêu lời trách cứ đều nuốt hết vào bụng.
“Em trai sao lại chạy xuống đây vậy? Ba mẹ em. làm việc ở phòng nào?”
Thiên Từ liếc nhìn hai người phụ nữ trang điểm diêm dúa trước mặt, trong lòng kinh tởm, tính ra mẹ Mai hơi ngu ngốc nhưng nhan sắc thì không tồi, bỏ xa hai người phụ nữ này mấy con
phố.
“Cháu muốn gặp Vương Đình Quân” Thiên Từ nói.
Hai người phụ nữ thư ký nghe cậu nhóc vắt mũi chưa sạch gọi chủ tịch mình cả họ và tên thì cười ha hả, trẻ con chưa hiểu sự đời. Cả cái tập đoàn này có ai dám gọi chủ tịch như vậy chứ?
Nhưng nhìn vào đôi mắt sắc bén của cậu nhóc, sao lại có cảm giác là boss thu nhỏ vậy?
Đôi mắt đen láy, sắc bén, cả khuôn mặt nghiêm nghị, kiệm lời....
Một trong hai người kia lắc lắc đầu, không dám tưởng tượng thêm nữa.
“Em trai à, chủ tịch của bọn chị không phải ai muốn gặp là gặp đâu...”
Người phụ nữ chưa nói xong thì thấy cậu nhóc không còn muốn nói chuyện với mình nữa mà cúi đầu bấm bấm gọi ai đó trong điện thoại.
“Cháu đứng dưới sảnh chờ chú” Và sau đó chỉ một câu nói ngắn gọn.
Hai nhân viên lễ tân cũng không dám nói gì thêm nữa, nghĩ nghĩ chắc là họ hàng của chủ tịch, vẫn không nên đắc tội thì hơn, để vào được Thiên Hạ này họ đã phải tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán, lỡ miệng mà bị đuổi đi thì có phải oan uổng lắm không.
Chưa đến năm phút sau, thư ký Nam đã có mặt tại sảnh, rồi dẫn cậu bé lên tầng 34.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!