Ngồi trước phòng phẫu thuật hơn một tiếng đồng hồ mà như một năm, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ nhảy từng giây một, cuối cùng thì đèn trong phòng phẫu thuật cũng tắt.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ nam tuổi trung niên bước ra, hai người đi đến trước mặt bác sĩ, Mai lo lắng hỏi:
“Bác sĩ, con gái tôi sao rồi ạ?” Bác sĩ nở một nụ cười trấn an người nhà rồi nói:
“Ca phẫu thuật thành công, không có gì đáng ngại, lát nữa cô bé sẽ được đưa về phòng bệnh, hôm nay truyền dinh dưỡng cho cô bé, từ hôm sau thì cho cô bé ăn cháo loãng là được.”
Hai người thở phào nhẹ nhõm cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ nhanh chóng rời đi, phía sau y tá cũng đã đẩy Thiên An đi ra.
Lúc nãy Vương Đình Quân đi làm thủ tục, đã đăng ký phòng ở dịch vụ VIP, nên bây giờ cô bé được đẩy thẳng lên phòng VIP riêng.
Mai có chút ngạc nhiên, không ngờ anh lại chu đáo như vậy.
Đợi phẫu thuật thành công, Thiên An được về phòng chăm sóc thường Mai mới gọi điện thông báo cho người nhà và Vân Hạ, để cho mọi người đỡ lo lắng.
Vương Đình Quân chạy xuống căn tin mua tạm hai hộp thức ăn cho hai người ăn, Mai dù không muốn ăn nhưng dưới sự đốc thúc của Vương Đình Quân cũng ăn được một ít.
Đến chiều Vân Hạ vào bệnh viện thăm,Vương Đình Quân thấy có hai người đó nên đã đi về, dù anh rất lo cho con gái nhưng anh muốn về để làm một ít đồ ăn và đón Thiên Tử, anh cũng nói Mai không cần lo lắng cho thằng bé, anh sẽ đưa thằng bé đến đây.
Mai rất cảm kích sự quan tâm này, nhưng dù sao
cũng là người ngoài cô cũng rất ngại, nhưng anh lại nói dù sao tụi nhỏ cũng gọi anh một tiếng là ba, anh cũng nên có một chút trách nhiệm với chữ ba này, thế là Mai chỉ có thể nói cảm ơn.
Vương Đình Quận rời đi một lúc thì Thiên An tỉnh
lai.
“Mẹ” Cô bé kêu lên.
Mai thấy cô bé tỉnh lại dịu dàng hỏi:“ Con gái, con thấy sao rồi?”
“Lúc nãy con đau bụng lắm, con cũng hơi sợ, nhưng mà anh trai nói lớn rồi không được khóc, nên con dù rất đau nhưng vẫn không khóc đấy” Thiên An nói với một chút tự hào.
Có lẽ tác dụng của thuốc giảm đau nên cô bé vẫn chưa cảm thấy đau đớn, vẫn có thể nói chuyện bình thường.
“Thiên An nhà ta là giỏi nhất nha, hôm nào khỏe lên gì Hạ sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho con nè, được không?” Vân Hạ nói, cô ấy cũng ước rằng sau này mình cũng có thể sinh một cô nhóc như thế này.
Đời này chỉ mong ước nhỏ nhoi vậy thôi.
Ba người ngồi một lúc thì Mai hối Vân Hạ về cửa hàng để xử lý tiếp đống vải kia,Vân Hạ mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng dù sao Thiên An cũng ổn định nên cô ấy cũng an tâm đi về.
Vân Hạ vừa ra khỏi phòng, Thiên Ân liền hỏi: “Mẹ ơi, baba không đến thăm con sao?” Cô bé thật
“Mẹ ơi, baba không đến thăm con sao?” Cô bé thật sự rất nhở Vương Đình Quân, cũng không biết tại sao, vừa mới quen anh không lâu mà cô bé ỷ lại rất lớn về anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!