Mấy ngày theo chân đến công ty, cô cũng hiểu sơ sơ tình hình công ty bây giờ, vì đang trong quá trình xây dựng một dự án, tập đoàn Lâm thị vốn đang cùng hợp tác đột nhiên rút vốn làm công ty xoay sở không kịp. Số tiền không phải là nhỏ, đi vay mượn ngân hàng cũng không được, có lẽ có ẩn tình bên trong, hoặc nói cách khác, có người đang cố gắng dồn Hoàng Thế vào đường cùng.
Khoảng thời gian ở nước ngoài làm thiết kế Mai cũng có một khoản vốn nhất định, nhưng so với khoản công ty cần thì vẫn là một con số rất chênh lệch quá xa. Số tiền này vốn dĩ cô định đưa cho Tùng để giải quyết được chuyện gì hay chuyện đó, nhưng Tùng lại không nhận, anh muốn cô để đó để thực hiện kế hoạch của cô, vì khoản đó đối với một người thì rất lớn nhưng đối với một dự án trăm nghìn tỷ thì không thấm vào đâu.
Tổng bộ tập đoàn Thiên Hạ.
Vừa đến giờ làm, hai nhân viên lễ tân vừa đặt túi xách xuống đã bắt đầu soi gương, dặm lại phấn và son môi, đây là thói quen mỗi ngày của hai người này vì họ muốn lát nữa tổng giám đốc đi qua sẽ nhìn họ trong bộ dạng xinh đẹp nhất.
Ban đầu Thiên Từ có ý định đến gặp lễ tân rồi mới thông báo lên phòng tổng giám đốc để gặp mặt, nhưng vừa qua cửa ải bảo vệ đã thấy hai cô nhân viên này đang chăm chút bản thân, nhìn qua cậu có thể đoán được lý do, dám để mắt tới người ba mà cậu nhắm tới à? Mơ đẹp đi nha!
Thế là cậu nhóc khom người chạy lon ton qua hai nhân viên lễ tân, chạy thẳng vào thang máy, nhìn vào những con số hiển thị trên thang máy, tầng cao nhất là tầng 34, nếu cậu tính không sai thì hầu hết tổng tài đều làm việc ở tầng cao nhất, nhưng bây giờ chiều cao của cậu nhóc có hạn, không thể với tới số 34 để bấm được.
Cậu nhóc mở balo ra, lấy một cây gậy được gấp khúc gọn gàng đã được chuẩn bị từ trước ra, kéo cây gậy dài ra rồi nhấn vào số 34.
Nhưng chưa kịp nhấn vào số đó, cửa thang máy đột nhiên mở ra, ba người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước vào nhìn cậu nhóc với ánh mắt kinh ngạc.
Thiên Từ biết người đi đầu là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hạ Vương Đình Quân, sau anh là Vương Đình Trường và thư ký Nam. Dù bị bắt tại chỗ nhưng Thiên Từ vẫn không hề cảm thấy chột dạ, cậu nhóc thu chiếc gậy lại, thong thả bỏ vào balo, rồi cất giọng nói non nớt dễ lừa người lên.
“Chào ba chú, phiền chú bấm hộ cháu số 34.”
Vương Đình Quân đang đánh giá cậu nhóc, tầm bốn năm tuổi, khuôn mặt tròn tròn, da trắng, mắt to, hai má phúng phính rất đáng yêu. Đâu ra một đứa trẻ ở đây?
Thư ký Nam định gọi bảo vệ thì nghe Vương Đình Quân nói:
"Nhóc con, cháu lên tầng 34 làm gì? Ba mẹ cháu đâu mà để cháu ở một mình ở đây?"
"Rất hân hạnh được gặp chú, cháu đến đây một mình, mẹ cháu đang ngủ ở nhà."
Giọng nói trẻ con nghe rất dễ chịu, Vương Đình Quân chưa tiếp xúc với trẻ con bao giờ nhưng rõ ràng anh không bài xích đứa nhỏ này, thấy anh mỉm cười với đứa nhỏ, thư ký Nam cũng ngưng lại ý định của mình.
Vương Đình Trường nhìn đứa nhỏ rất vừa mắt, anh ta là người yêu cái đẹp, mà thằng nhóc trước mặt này lại đúng là một kiệt tác, không biết bố mẹ nào mà đẻ được một đứa con đáng yêu đến vậy.
Nhưng mà sao ánh mắt cậu nhóc này anh lại thấy quen quen, nó cứ có cảm giác lạnh lùng làm sao ấy.
"Nhóc con, cháu gặp anh trai chú để làm gì?"
"Chẳng lẽ tập đoàn Thiên Hạ tiếp khách ở thang máy sao?"
Ách.
Đây là đứa trẻ sao?
Nếu không nhìn tận mắt mà nghe kể lại anh ta tuyệt đối không bao giờ tin một cậu nhóc ba tuổi nói câu này.
Khẩu khí không tồi.
"Tổng giám đốc, tôi sẽ gọi bảo vệ xử lý."
Vương Đình Quân giơ tay lên:
"Đưa cậu nhóc lên phòng tôi."
"À...Vâng thưa tổng giám đốc."