Tiếng của biên tập viên thu hút không ít sự chú ý của mọi người trong sảnh, trong đó có ba mẹ con Mai, nhìn khuôn mặt người đàn ông chiếu trên TV cô cảm thấy hơi quen mắt, có thể đã gặp đâu đó rồi, nhưng cũng không mấy bận tâm.
“Mẹ ơi, chú kia đẹp quá.”
Là tiếng nói non nớt của Thiên An.
Con bé mới hơn năm tuổi mà đã mê trai vô lối về, ăn rồi rảnh rỗi không làm gì liền bật TV lên ngắm mấy idol Kpop, giờ đã nghiện trai hết thuốc chữa rồi.
Mai cũng phải lắc đầu với trường hợp này, đây chắc chắn không phải con cô.
Cô không sinh ra đứa con nào mê trai như vậy, chắc chắn là cô bế nhầm trong bệnh viện về.
Cô nhìn sang Thiên Từ để cầu cứu.
Thì thằng bé vứt cho cô một ánh mắt khinh thường.
“Này, con có ý gì?”
“Nó đích thị là con mẹ.” Hừ, đúng là khinh thường, suốt ngày cậu bé phải chứng kiến hai mẹ con nhà này nhìn trai đến nhỏ dãi, làm cậu cũng lắc đầu, ăn rồi không học được cái điểm gì tốt, chỉ có ngắm trai, ngắm trai, và ngắm trai.
“Thằng oắt con này, mẹ không mê trai như nó.”
Cô thật là muốn lôi thằng này ra đánh cho mấy cái, thái độ thật ghét, có ai nhìn mẹ mình với ánh mắt khinh thường như vậy không chứ?
“Ờ, chắc là vậy.” Cậu bé không sợ trời sợ đất gì lên tiếng, mê trai còn không nhận, còn không bằng cả con bé Thiên An, ít ra nó còn biết mình mê trai, còn như bà mẹ này, bao nhiêu tuổi đầu rồi vẫn cứng đầu cứng cổ.
Cậu nhớ có một lần cách đây mấy tháng, để chuẩn bị cho show diễn thời trang mùa xuân, mẹ cậu phải tìm kiếm liên hệ với đội ngũ người mẫu, cả nam lẫn nữ, có một người mẫu nam làn da màu nâu đồng, đôi mắt xanh, gương mặt góc cạnh đặc biệt là thân hình sáu mũi, mới chỉ nhìn hình thôi mà mẹ cậu và Thiên An ngắm chảy cả nước miếng.
“Con….” Cô tức đến nổ phổi, con với cái, thật là muốn nhét nó vào lại trong bụng.
Đang muốn dơ tay lên táng nó một cái thì giọng nói trong trẻo của thằng bé lại vang lên:
“Nhưng mà con chấm chú này rồi, mẹ có thể thích chú ấy.”
Hả?
Ý gì?
“Này, con xem mẹ là loại người gì vậy hả?”
“Mê trai, ham ăn, ham ngủ.”
Ách.
Đây chắc chắn không phải là con trai cô, có đứa con trai nào nói mẹ mình như vậy đâu, cô chắc chắn đã bị bệnh viện tráo đổi con rồi.
“Con có thể nói mẹ mình như vậy sao? Nhưng mà con cũng thấy người này đẹp trai sao?”
Thiên Từ chưa kịp trả lời thì Thiên An đã cướp lời:
“Em nói mà, chú này rất đẹp trai, là kiểu tổng tài chứ không giống kiểu tiểu thịt tươi đâu nha.”
Ôi lạy trời, còn phân biệt được kiểu tổng tài với thịt tươi, thật là mê trai bài bản nha, trong lòng cô liền cho con gái một like.
“Hai người có thể đừng nhìn phiến diện vấn đề như vậy được không? Chú ấy là người đàn ông trẻ tuổi giàu nhất nước đấy, chỉ có chú ấy mới xứng làm ba của con, hiểu chưa?”
Được rồi, cô sai rồi.
“Con bớt dát vàng lên mặt mình đi, người ta là người giàu nhất nước đó, còn con thì có gì nào? Còn nữa, người ta cũng có vị hôn thê rồi, con đừng hy vọng nữa.”
Thiên Từ nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, nghiêm nghị nói:
“Chỉ là liên hôn thương mại, con sẽ đưa chú ấy về cho mẹ.”
Mai đồng ý sảng khoái:
“Được thôi, chỉ cần con đưa về được, mẹ liền dám lấy.”
“Một lời đã định.”
“Một lời đã định.”
Mai không có hy vọng gì nhiều, nói với con trai như vậy là cô muốn xem thằng con nhiều mưu mô này sẽ bày ra trò gì. Đừng nhìn vẻ bề ngoài đáng yêu vô tội vậy mà bị mắc lừa, nó có cả một bụng mưu mô đấy, đến mẹ nó mà còn phải tắt điện trước nó mà.
“Mai, Thiên Từ, Thiên An, cậu đến rồi này.”
Là anh trai cô, Vũ Thanh Tùng. Hôm nay anh mặc một áo sơ mi trắng, bên ngoài là một bộ vest màu xanh đen, trông rất nam tính, chững chạc đúng độ tuổi của anh.
“Chào cậu.”
“Chào cậu.”
Hai đứa nhỏ cung kính chào anh. Bình thường anh rất bận rộn, nhưng có thời gian anh sẽ video call để nói chuyện với ba mẹ con, mặc dù hôm nay hai đứa trẻ mới gặp người cậu này lần đầu tiên nhưng cũng không cảm thấy xa lạ.
“Ba mẹ con chờ lâu không? Hôm nay tắc đường quá, để ba mẹ con phải chờ cậu rồi.”
Nghe giọng nói trầm ấm của anh trai, Mai cảm thấy lòng mình nghẹn lại, đã mấy năm rồi mới gặp lại nhau, mặc dù cũng nói chuyện điện thoại, nhưng khi gặp mặt lại cảm giác khác, dù cô có chuyện gì xảy ra thì gia đình vẫn là nói giang rộng vòng tay đón cô trở về.
Hôm nay Tùng mặc một bộ đồ thể thao đen khá thoải mái, nhìn trẻ trung hơn so với những bộ vest đen hàng ngày.
“Không anh, bọn em cũng vừa ra thôi.”
“Đi nào, chúng ta về nhà thôi.”
Vừa xuống xe, khung cảnh xung quanh làm Mai thấy nghẹn lại, nước mắt không tự chủ được cứ thế lăn dài trên gò má. Đây là nhà cô, là bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ, là nơi có ba, mẹ, anh trai ngày ngày yêu thương lo lắng cho cô, thế mà cô nói đi là đi biệt tăm sáu năm mới quay lại.
"Được rồi, con nhóc này, đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi mà vẫn khóc nhè sao?"
Mai lau vội hai hàng nước mắt mỉm cười:
"Em vui cũng không được sao?”
Vũ Thanh Tùng vỗ vỗ vào vai cô, rồi đi vòng sau xe đỡ từng vali xuống, chuyển vào nhà.
Vừa vào đến cửa liền thấy mẹ cô đang đẩy xe lăn, ba cô ngồi trên đó đang nhìn về hướng cửa, là đang ngóng cô về.
"Ba, mẹ."
Ba mẹ cô mỉm cười trìu mến.
"Con gái về rồi, mau vào đi con."
Mai cầm tay hai đứa trẻ đi đến trước mặt ba mẹ.
" Hai đứa, chào ông bà ngoại nào."
"Cháu chào ông bà ngoại."
"Cháu chào ông bà ngoại."
Thiên Từ và Thiên An đồng thời cất giọng nói non nớt của mình lên.
Mặc dù đã thường xuyên nghe qua điện thoại, nhưng gặp mặt trực tiếp hai đứa cháu ngoại ngày nhớ đêm mong này tâm trạng đúng là khác hẳn.
"Cháu ngoan của ông bà."
Mai chạy lại cầm tay ba cô, bàn tay trải qua bao gió sương cùng năm tháng nay đã hiện nhiều nếp nhăn, nhớ lúc cô còn ở nhà, ba cô cho dù công việc mệt mỏi thế nào, về đến nhà đều nở một nụ cười hiền hòa với cô, lúc đó ba cô không gầy như bây giờ, thậm chí còn có một bụng bự mà cô thường xoa xoa và nói đó là bụng bia nữa. Thế mà bây giờ…
“Ba, mẹ, con xin lỗi, không thể ở bên hai người lúc khó khăn nhất.”
Bà Tâm vỗ về con gái:
“Không sao, con về là tốt rồi.”
"Được rồi, ba mẹ con vào tắm rửa cho sạch sẽ rồi ăn cơm, đi đường dài như vậy có lẽ mệt lắm rồi, ăn sớm chút rồi lên nghỉ ngơi đi, có chuyện gì để sau rồi nói." Ông Sơn nói, lâu lắm con gái mới trở về, ông không muốn bầu không khí trong nhà trầm xuống, còn có hai đứa cháu ngoại bảo bối của ông nữa, nhìn thấy ba mẹ con trở về bình an, mọi chuyện buồn đều được vứt sang một bên.
Mai cũng không vội, dù sao bây giờ ba mẹ con cũng về đây luôn không thiếu thời gian hàn huyên tâm sự.
"Nào, hôm nay bà ngoại chuẩn bị rất nhiều món ngon, hai bảo bối của bà ăn nhiều vào nha."
"Vâng ạ."
Lâu rồi cả nhà mới được đoàn tụ đông đủ như vậy, không khí trong nhà vì có thêm hai đứa trẻ mà náo nhiệt hơn hẳn.
"Bà ngoại, món sườn này thật ngon."
Nghe thấy cháu gái của mình khen, bà Tâm cười đến sảng khoái.
"Haha haha...ngon thì cháu ăn nhiều vào."
"Bà ngoại cũng ăn nhiều vào mới có sức khỏe được."
Thiên Từ ngồi nhìn đứa em gái tham ăn mê trai của mình nói chuyện thì khinh thường ra mặt.
Cậu thật không muốn có đứa em gái như vậy đâu.
Ăn uống xong xuôi, hai đứa nhỏ vì lệch múi giờ nên Mai đưa đi ngủ sớm.
Vừa đọc truyện cho hai đứa ngủ xong, cửa phòng đột nhiên vang lên.
"Cốc cốc cốc, anh vào được không?" Là Vũ Thanh Tùng.
"Anh vào đi."
Cửa không khóa nên chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.
Nhìn ba mẹ con đang nằm trên giường, Mai đang cầm cuốn truyện vừa đọc cho hai đứa nghe, Thiên An nằm nghiêng người ôm chặt lấy Mai, còn Thiên Từ nằm ôm gối ôm.
"Em gái anh lớn thật rồi." Tùng nói, như vậy cũng không tồi, chỉ là nhìn cảnh này lại thương em gái vất vả, một thân một mình nơi đất khách quê người vừa đi làm vừa chăm hai đứa con, rất cực khổ, vậy mà anh chưa bao giờ nghe cô than vãn một lần nào.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà giờ em cũng đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi còn gì, thượng đế không bỏ qua một ai cả." Mai nói.
Mặc dù mấy năm nay vất vả, nhưng hai đứa trẻ này là niềm tự hào của cô, một đứa xinh đẹp đáng yêu, một đứa IQ bá đạo, ông trời lấy đi cái này của cô thì sẽ bù lại cho cô cái khác xứng đáng hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!