“Quân à, lần trước là các chủ các cô cũng suy nghĩ chưa thấu đáo, hơn nữa cô chú cũng chỉ nghĩ cho tương lai của chúng ta thôi, lỡ Thiên Hạ có mệnh hệ gì còn có một chỗ backup để duy trì chứ, cháu nói đúng không?” Vương Đình Tuệ nhỏ giọng nói.
“Vậy à? Thật là vất vả cho mấy cô chú rồi”Vương Đình Quân lạnh nhạt nói.
“Bây giờ cháu khỏe mạnh là một chuyện tốt, chúng ta không cần ra ngoài bôn ba nữa, chúng ta đang tính nói. với cháu chuyện tái đầu tư, cũng đã nói với ba cháu rồi, nhưng ba cháu lại nói mọi chuyện do cháu quyết định”
“Cảm ơn sự lo lắng của mọi người, công ty hiện tại đã dư vốn rồi, không cần thêm khoản đầu tư nào nữa a."
Vương Đình Quận sao lại không biết những con người tráo trở này chứ, sau khi anh tuyên bố với giới báo chí thì không một công ty nào chịu hợp tác với mấy người họ nữa, cho nên lại muốn quay về bám trụ ở Thiên Hạ, nằm mơ đi!
Đã đi rồi thì đừng nghĩ chuyện quay về.
“À...vậy mấy dự án chuẩn bị khởi công thì sao?”
“Tất cả đều đã có nhà đầu tư rồi, chắc vừa rồi cố chú cũng có đọc báo, Thiên Hạ vừa hợp tác với một tập đoàn ở Pháp, vốn của họ không thiếu, chỉ muốn hợp tác theo chiều sâu nên đã đầu tư hết các dự án rồi.”
“Vậy...vậy à? Dù sao cũng bàn bạc thôi, có thể thương lượng lại mà, còn nữa, dù sao cũng là anh em họ hàng, người ta nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vẫn là anh em gần gũi hơn cháu ạ”Vương Thế Hùng bộc bạch, giọng điệu như thể anh em tối lửa tắt đèn có nhau, máu mủ ruột già không gì chia cắt, thật là cảm động.
Vương Đình Quân nở một nụ cười lạnh!
Khi bày kế hãm hại anh thì không nghĩ đến anh em, không nghĩ đến nước phù sa, bây giờ lại chạy qua rao giảng đạo đức giả cho ai xem ở đây chứ.
“Ô, vậy sao? Hay cho cậu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, anh em gần gũi, thế mà nước phù sa lại bày kế để hãm hại nhau, tai nạn của cháu không phải là ngẫu nhiên đâu, đúng không các cô các chú yêu quý?
Câu hỏi ra khỏi miệng, toàn bộ những người đang ngồi ở phòng khách chợt yên lặng đến lạ, trong nháy mắt mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Vương Thế Hùng lúc nãy giờ không nói một lời nào bỗng lên tiếng:
“Cháu nói như vậy là có ý gì?”
“Có ý gì không phải trong lòng mọi người đều rõ ?” Giọng nói lạnh ngắt của Vương Đình Quân làm cho mọi người có chút ớn lạnh.
“Cháu nói cho rõ ràng ra xem nào?”
Vương Đình Quân cũng không ngần ngại đưa đoạn ghi âm Thanh Phong gửi qua cho anh mấy ngày trước, bật âm lượng to nhất để mọi người cùng nghe, giọng nói của ai đều dễ dàng nghe ra, ai nấy đều tái mặt, không nói lại được một câu nào.
“Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết, hiểu chưa? Chẳng qua là tôi nể mặt ba tôi không đưa mọi người vào tù thôi, thế mà còn được voi đòi tiền à? Hay là chúng ta thử gửi cái này lên tòa án xem sao nhỉ?” Vương Đình Quân ung dung nói, anh đã quá thất vọng với đám họ hàng này rồi.
“Chuyện này ... cái đó ...” Bà Kim Chi muốn giải thích nhưng lại không biết nói gì.
Ông Thông cũng ngồi nghe rất rõ ràng từng lời nói của những con người ở đây, anh em thân thiết đến mức nào mà có thể dàn dựng tai nạn để giết chết cháu mình như thế chứ?
Ông hối hận vì trước đến nay đều mắt nhắm mắt mở nuôi ong tay áo, để bây giờ mới có sự tình như vậy.
“Các người đi ra khỏi đây ngay, từ nay đừng đến đây nữa, chúng ta không còn quan hệ gì nữa...”
Vương Thế Hùng biết rằng mọi chuyện đã chấm hết, ông ta đứng dậy và đi ra khỏi biệt thự, những người khác dù rất muốn giải thích nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng, cúi đầu ra về.
“Ba xin lỗi!” Phòng khách chỉ còn hai ba con, ông Thông ngậm ngùi xin lỗi con trai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!