“Vậy sao? Chẳng lẽ bà chủ nhỏ muốn bành trướng thế lực để làm bà chủ lớn sao?” Vương Đình Quân trêu chọc cô.
“Ừm....bà chủ nhỏ này đang muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Hạ, ông chủ thấy sao?”
“Ý kiến hay, vậy bây giờ chúng ta sẽ hợp tác sâu hơn mới được, chúng ta sẽ sản xuất ra đủ một đội bóng là được.”Vương Đình Quân nhắc bồng cô lên rồi hướng
về chiếc giường cỡ lớn ở gần đó.
“Này, anh thả em xuống, anh là đồ lưu manh, aha...”
Căn biệt thự cách âm rất tốt nên tiếng hai vợ chồng cười nói bên trong cũng không ảnh hưởng gì đến bên ngoài.
Ngày hôm sau đúng như Mai nói cô không đến tòa án để xem xét vụ án của Ly, chỉ sau đó nghe Vương Đình Quân nói lại cô ta bị xử án mười năm tù giam vì mấy tội danh cộng lại.
Vài tuần sau đó Mai đến trại giam thăm Ly.
Chính Ly cũng không ngờ lúc cô ta rơi vào kết cục như vậy người đầu tiên đến thăm cô ta lại là người mà cô ta đã hãm hại vào cuối năm vừa rồi.
“Cô đến để cười nhạo tôi sao?”
“Không, tôi không rảnh đến vậy, tôi đến đây để nói cho cô biết rằng ác giả thì ác báo, mong cô ở trong này cải tạo tốt, sớm ngày được về nhà”.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, Ly làm sai thì cô ta chắc chắn sẽ phải trả giá cho những sai lầm mà cô ta gây ra.
Lúc đầu gặp nhau ở trường đại học, Ly là người nơi khác đến còn lại là người lớn lên ở thành phố này, khác với những tiểu thư thành phố chảnh chọe, Mai lại rất vui vẻ giúp đỡ và chơi với cô ta, còn có cả Vân Hạ nữa. Ba người cứ thế thân thiết với nhau hết những năm tháng đại học, Mai chơi với hai người thật lòng, nhưng không ngờ Ly lại tính toán và đố kỵ với cô như vậy, sau này lòng đố ky càng ngày càng làm cô ta sai trái để có hậu quả như ngày hôm nay, là cô ta tự làm tự chịu.
“Ha, cô đang dạy đời tôi sao? Cô thì may mắn rồi, bây giờ lại hạnh phúc, con đường nghề nghiệp cũng sáng sủa, cô nói gì chẳng được.”
“Vậy thì cô sai rồi, tôi có được như ngày hôm nay cũng là từ hai bàn tay mà cố gắng, một mình ở nước ngoài nuôi hai đứa con cô cho rằng đó là may mắn, là
hạnh phúc à? Trong lúc đó thì cô đang vui vẻ thoải mái, công việc ổn định trong nước thì tôi lại phải lặn lội bốn ba như vậy, đó là may mắn sao?”
Ly không phản bác được gì?
Nghe cô nói như vậy trong lòng Ly hình như cũng dễ chịu hơn một chút, đúng vậy, mọi người ai cũng đang cố gắng từng ngày, Mai cũng vậy, Vân Hạ cũng vậy, vậy mà cô ta lại đang làm ra chuyện gì chứ? Ghen tị, đố ky mù quảng đầy cô ta đến tình thế như ngày hôm nay.
Cô ta sai rồi!
Nhưng lại nhận ra quá muộn, không thể thay đổi được gì nữa!
Bây giờ chỉ có thể “ăn cơm chính phủ, ngủ có người trông” ở trong này mười năm, khi đó ra khỏi đây, cô ta rồi sẽ đi về đâu nữa chứ.
“Mai, xin lỗi!”.
Cô ta nợ người phụ nữ trước mặt này một lời xin lỗi!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!